Ta hát bài ca
ngợi hoa tàn
Ô mùa héo úa
đã sang trang
Trầm hương ai thắp chờ trăng sáng
Chờ ta nhàn
…tản cả nhân gian
Ta hát bài ca
Tụng chinh phu
Mùa trận mạc dậy hồn thu đã tận
“Anh hùng hữu hận” (*)
Lá lá rụng
Mịt mùng
Lửa bập bùng tuý ca biên tái
Ta về lại mùa hoa bướm cũ
Động hoàng hoa đã rủ tro tàn
Mưa giọt giọt đã khô
Rượu đổ tràn hơi bay
Chẳng mùi cố nhân lai vãng
Ta đã quên ta rồi ư
Ai đã quên ta rồi ư
“Mải mê theo sự nghiệp
Quá trớn lỡ giàu sang” (**)
Oán vọng thán
Mây ơi dằng dặc đến
Kéo mưa lưa thưa báo thu tàn
Ta đã quên giàu sang
Ta cũng quên sự nghiệp
Động hoa vàng còn ướp hồn ta
Chăng?
Nhấp ngụm say sưa mưa tiền kiếp
Kìa non đã kiệt, nước đã cùng
Ta trọn vẹn riêng chung
Gom xác hoa thiêu lửa
Ánh suy tàn chín cõi
Điệu thê lương mờ dâu bể
Cõi tang thương còn sót một chút sầu
Tựa hoa nơi kẽ núi
Hà Thủy Nguyên
(*) Lấy ý từ câu “Kim cổ vô cùng giang mạc mạc/Anh hùng hữu hận diệp tiêu tiêu” trong bài thơ “Vãn hứng” của Nguyễn Trãi
(**) Hai câu này trích từ bài “Đời tàn ngõ hẹp” của Vũ Hoàng Chương