Home Sáng tác mới Về lại cuối thu

Về lại cuối thu

Ta hát bài ca

ngợi hoa tàn

Ô mùa héo úa

đã sang trang

Trầm hương ai thắp chờ trăng sáng

Chờ ta nhàn

…tản cả nhân gian

 

Ta hát bài ca

Tụng chinh phu

Mùa trận mạc dậy hồn thu đã tận

“Anh hùng hữu hận” (*)

Lá lá rụng

Mịt mùng

Lửa bập bùng tuý ca biên tái

 

Ta về lại mùa hoa bướm cũ

Động hoàng hoa đã rủ tro tàn

Mưa giọt giọt đã khô

Rượu đổ tràn hơi bay

Chẳng mùi cố nhân lai vãng

Ta đã quên ta rồi ư

Ai đã quên ta rồi ư

 

“Mải mê theo sự nghiệp

Quá trớn lỡ giàu sang” (**)

Oán vọng thán

Mây ơi dằng dặc đến

Kéo mưa lưa thưa báo thu tàn

Ta đã quên giàu sang

Ta cũng quên sự nghiệp

Động hoa vàng còn ướp hồn ta

Chăng?

 

Nhấp ngụm say sưa mưa tiền kiếp

Kìa non đã kiệt, nước đã cùng

Ta trọn vẹn riêng chung

Gom xác hoa thiêu lửa

Ánh suy tàn chín cõi

Điệu thê lương mờ dâu bể

Cõi tang thương còn sót một chút sầu

Tựa hoa nơi kẽ núi

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Lấy ý từ câu “Kim cổ vô cùng giang mạc mạc/Anh hùng hữu hận diệp tiêu tiêu” trong bài thơ “Vãn hứng” của Nguyễn Trãi

(**) Hai câu này trích từ bài “Đời tàn ngõ hẹp” của Vũ Hoàng Chương

Bài thơ nằm trong tập thơ “NẰM XEM SAO RỤNG”

Phố mưa

Phong vân rớt một cơn buồn chúa tểTóc buông lơi khăn ướt tuột vai trầnTa trở về đây ly rượu ngọtĐổ tràn lênh láng bóng mưa buôngĐô thành đọngMột khắc buồnIm bặt Thời gian trút cơn say vào ai đâyCố nhân cũng tan như bóng mâyNhập nhoạng hơi men vừa chợt loãngPhố lạnh người qua nhạt dấu giày Lạnh ám phế thànhTục lụy ủ menTa đốt hay chăng một ngọn đènLướtÁnh phất phơCơn gió cũTay hứng chút ta rơi phố nhạt nhòa Hà Thủy Nguyên

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một

Lời tôi và mưa rơi

Lời tôi Ai đã đánh rơi Nơi gió thoảng Như nụ hôn Vừa thoáng qua môi Làn môi tôi mong mỏng Trăng lưỡi liềm đọng máu Buột rơi lời Ma thuật lên ngôi Đã quên tình yêu nơi môi ai đó Mọng đam mê Lời tôi Sương đọng hồng nhung Tục khách chẳng ngó ngàng Hơi bay vô dạng Mây mưa Lời tôi Đã ướt áo ai chưa? Người lạ đi qua sầu lo Có nghe mưa sũng tóc Và trăng ám hơi Nơi khóe

Chiều lẻ

ChiềuĐơnLẻNgàn mây quaTrôi tuột kẽ tay tơ duyên níu giữ Ta nghe lòng buồn trườn triền mây xaGió hú hét tiếng triệu bóng vũ trụ quaChẳng gian nhà trú ẩnMê mê tỉnh tỉnh ai rõ ta mà Ta nghe nguội lạnh trong dòng máuPhủi bay đắm đuối chút tàn phai Mồ hoang mai lạnh hồn thiên cổHạ giới chơi hoài biết ai sayNhân sinh mấy kiếp cười man dạiCuồng quay đào bới một khắc vuiRụng rụng sương giăng chiều phố thịPhong trần khô lệ lạnh

Dã hoa

Thu mây ngàn động long nhật nguyệt Bén hơi hoang dại sói tru Cuộc săn vô biên đà xếp xó Đâu rồi Ta nhỉ giữa thiên thu Thế gian chật thế không chỗ cựa Xác phàm non thế nặng luân hồi Rượu nào say được hồn bất diệt Thơ này cũng đành tùy tiện trôi. Một cơn hoang loạn chiều vừa đổ Mộng vũ trụ xoay vẫn chuyển vần Đêm nay ai rảnh cùng lang bạt Ngâm khúc hùng tâm nở dã hoa Hà Thủy