Home Sáng tác mới Vò đôi vần thơ

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc
Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay
Chén trà đã nhạt tình chợt lặng
Chữ vò tâm nát bởi ai đây

Ai hay lưu vết hài cõi mộng
Cả một dòng sông tuột cõi mờ
Chân không chạm đất mây ôm ấp
Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi

Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo
Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan
Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh
Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai

Còn ngày mai, thơ nhen mầm nơi tôi

Hà Thủy Nguyên

Chau mày đêm vắng

Chau mày đêm vắng Cạn kiệt thơ rồi Cạn kiệt ký ức vọng Chỉ lẳng lặng tình thôi   Chau mày đêm vắng Khẽ nhăn sóng luân hồi Sợi tóc nào rơi rụng Chưa bạc đã tàn hơi   Âm âm đau đau Vết thương rên rỉ Trăm ngàn vết sẹo Phong ấn tim hồng Hồng hoang trở gió Tim hóa mặt trời Niềm đau vỡ vỡ Tình loang xa khơi Máu tràn bể khổ Buông tay thơ ơi   Đêm xuân đọng nhành mai

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt

Tôi lưu vong

Tôi lưu vong nơi tầng trời cao vút Không điểm dừng Không chút nhớ trần gian Ô kìa ngút ngàn Phàm phu đâu cần hiểu nhỉ! Tôi lưu vong đại hải Bể khổ dập dờn chẳng bận bi ai Cơn mơ dài xoắn xuýt Luân hồi nào có sao Giải thoát cũng về đâu Tôi lưu vong con phố này Những đám mây không còn trắng Những bóng người vắng lặng Linh hồn đã bặt tăm "Vong thân, vong thế, dĩ đô vong"(*) Tôi lưu

Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động Hãy nghe tiếng thở than Khắc xuân tàn Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da   Có những ký ức đã xa Đọng nơi mi mắt Có đáy hồ trong bích ngọc Cô độc thẳm sâu Gió khuất nẻo đâu Rã cánh đào

Đêm nhạt nhẽo bốc mùi

Đêm nhạt rượu nhạt cà phê nhạt lời điên loạn Mùi thế gian tàn bay Tôi nồng mùi tôi thành lời Đứt Gãy Nhạt nhẽo vê lờ Mùi tôi Mùi thế gian đớn đau tích mủ Tôi đều nhận lấy riêng mình Tôi đã quá quen với nỗi đau Êm dịu xa đâu? Tôi nhận quá nhiều nỗi đau Và nào biết Đâu là nỗi đau của chính mình? Mùi tôi Mùi đêm Mùi tinh sạch thần tiên Những tên điên vô xác thịt Khát