Home 2018 / page 7

Ly rượu cạn không

Thời trôi, thời trôi
Im lặng – Đêm
Bóng ai định hình muôn nẻo thực
Ly rượu cạn không
Lòng trống rỗng
Ta – Vô
Bạn – Vô
Thế giới vô loài

Mây đêm nay đang bay về đâu
Có thằng điên múa chữ đêm thâu
Vắt hồn ra chữ, bao bì mới
Danh hão nào đâu, nhậu, nhậu nào
Đem ô trọc bẩn nhơ rượu hứng
Rượu có đau
Có đắng vị trần gian
Rượu thôi hết huy hoàng rồi nhỉ
Rượu cũng điên
Mơ thoát tục xa vời

Ta bên ly cạn không
Cười thằng điên múa chữ
Rượu đã xa và xa
Hơi men vương mùi tục

Câu chữ này nặng quá
Ai gánh nổi nhân gian
Ngày mai ta rũ áo
Ai gánh nổi lòng ta

Ta dốc cạn chén không
Rượu hư vô tuyệt đích
Thằng điên cười ta điên
Câu từ vô nghĩa cả

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 7

ĐÊM PINK FLOYD

Rít một nhịp da diết
Tru lời sói cô đơn
Lạc bước thành phố lạ
Đêm ma đi, ma đi
Không mạch máu
Cơn khát nhịp trống dồn

Ta bóp vụn thế giới
Vỡ ra những mảnh tường
Ta nghiền kim cương vỡ
Cho bay theo cuồng phong
Hạt kim cương găm vào mắt
Hạt kim cương găm vào tim
Loài người thôi bạc nhược
Thôi lầy trong bùn tanh

Kìa bên kia mặt trăng
Bóng đen nào ập tới
Ta rọi chiếu hư vô
Kiếp người vô thức cả
Phím đàn này quằn quại
Nhịp trống này quỷ ma
Chiều bên kia thế giới
Ta có còn là ta?

Ta rơi vào xã hội
Xã hội rơi xuống mồ
Mồ rơi xuống vực sâu
Lửa thiêu thiên đường rụi
Ta thắp lên ngọn lửa
Cho cháy tàn nhân gian
Xã hội nào biết được
Còn mải miết xây mồ
Mồ to cho người sống
Mồ nhỏ khi lìa đời
Ô! Hàng hàng bia mộ
Níu gì, dăm đốt xương?

Tiếng vọng con người dội
Sói hoang lại lang thang
Con người không mạch máu
Con người chết lâu rồi
Chỉ một bầy xác sống
Thèm khát nấm mồ thôi

Sói ta nằm ngủ gục
Tru một tiếng quên sầu
Sói nghe tim mình đập
Sói nghe máu mình sôi
Sói nghe mình đang sống
Sói tru bài lẻ loi

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ có trong tập thơ “Nằm xem sao rụng”

 

Home 2018 / page 7

LONG ĐIỂU TRUYỆN – CHƯƠNG 15: KHÍ ĐỘC

Lời khẳng định của Thiên Hoàng giống như một câu đố bất khả giải đáp đối với Điểu Tùng và Hoàng Tế Thiên. Địch lớn đang ở trước mặt, vậy mà một thành Trấn Tây phải đơn độc chống lại, không, nói chính xác là chỉ có mấy người bọn họ đơn độc đương đầu. Quân lính trong thành có đấy, nhưng xuất quân lúc này chẳng khác nào xua quân lính đi chết một cách vô ích. Đã có danh là tướng tài thì không thể hành xử như vậy. Thiên Hoàng đương nhiên biết cái thế khó của tình cảnh bây giờ, nhưng lúc này chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.

Điểu Tùng chau mày suy nghĩ. Chẳng mấy khi vị tướng quân này phải động tâm đến vậy:
– Tường thành miễn cưỡng có thể ngăn chặn được đoàn quân linh cẩu của Sái Thương, như Hoa Nương Nương và những gì ở phía sau nữa thì ta không dám chắc đâu.

Thiên Hoàng gật đầu:
– Đến đâu hay đến đó vậy! Chỉ có thể cố gắng hết sức thôi!

Tế Thiên “hừ” một tiếng bực bội:
– Ngài nói thì dễ rồi! Ngài làm gì còn tí sức lực nào để cố gắng đâu! Dù cho chúng ta cố gắng hết sức, nhưng cũng phải tìm cách tìm viện binh. Nếu giả sử như không thể đương đầu được thì chẳng phải thành Trấn Tây sẽ đại bại và Điểu tộc bị xâm phạm sao?

Thiên Hoàng thấy Tế Thiên phân tích cũng có lý. Hiện giờ sức lực của chàng chẳng còn mấy nỗi, ngồi đây chẳng qua cũng chỉ để nói lời thừa. Trong khi ấy, quân địch đang tiến đến rất gần, mà lực chống đỡ của thành Trấn Tây không chắc có thể đảm đương. Nếu chàng đích thân bí mật thu gom viện binh thì có lẽ sẽ xử lý được tình huống khó khăn này. Đây lại là việc mà ngoài chàng ra không ai có thể đảm nhận được.

Thiên Hoàng gật đầu:
– Được, ta sẽ đi cầu viện binh! Ta chỉ cần Trấn Tây phủ chuẩn bị cho ta một cỗ xe thanh điểu để chở ta và con gái ta thôi!

– Việc này không khó! – Điểu Tùng đáp

– Khoan đã! – Cô bé Thiên Phụng đột ngột lên tiếng – Con không muốn đi!

Tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc khi nghe cô bé nói. Bình thường Thiên Phụng có vẻ thờ ơ không hứng thú gì với thành Trấn Tây, đây lại là cơ hội để thoát khỏi tình trạng nguy ngập trước mắt, vậy thì cớ gì Thiên Phụng không theo cha lên xe thanh điểu.

Thiên Phụng nhảy khỏi người của Thiên Hoàng, mặt phụng phịu:
– Con không đi đâu! Con muốn ở đây cơ!

Thiên Hoàng kéo tay Thiên Phụng ngon ngọt dỗ dành. Thiên Phụng hất tay cha ra , nói:
– Con có thể năng lượng phượng hoàng, không đánh được ai thì cũng có thể ra oai. Cha thấy đấy, thể năng lượng phượng hoàng của con to lớn như vậy, quân Dã Quốc sẽ không biết con đang còn bé xíu xiu thế này đâu! Thấy con trên bầu trời, chúng sẽ không dám tiến quân nhanh!

Thiên Hoàng đột ngột gắt lên:
– Không được làm liều! Cha nói đi cùng cha là phải đi cùng cha!

Thiên Phụng trừng mắt:
– Không!

Thiên Hoàng giận run người. Những ngày tháng xa cô bé, chàng đã không hiểu con gái mình đang nghĩ gì nữa rồi. Chàng cũng rất ít khi giận, nhưng lần này cơn giận còn kèm theo cả lo lắng, và chàng cũng hiểu là một khi Thiên Phụng đã muốn làm gì thì không ai có thể ép buộc. Nếu chàng cứ ép buộc, có khi cô bé biến thành phượng hoàng rồi đánh chàng ngất xỉu, ngang nhiên ở lại không chừng. Với sức chàng bây giờ, có lẽ không đánh nổi Thiên Phụng.

Hoàng Tế Thiên vội chen vào can ngăn:
– Tướng quân đi nhanh về nhanh, có tướng quân Điểu Tùng và ta chắc cũng không đến nỗi để quận chúa phải liều mình đâu.
Thiên Phụng quay ngoắt người đi chẳng thèm đếm xỉa đến Thiên Hoàng đang bừng bừng lửa giận. Nàng chạy tót lại, chen vào ngồi gần Thái Sơn, xô Thần Cơ và Điểu Âu ngã liêu xiêu. Thần Cơ và Điểu Âu bị ngã xiêu vẹo làu bàu mắng Thiên Phụng nhưng cô bé vẫn chẳng thèm quan tâm. Thái Sơn ngồi nép người, tim đập thình thịch, mặt nghiêm lại không nói gì.

Thiên Hoàng nhìn thấy cảnh ấy, lắc đầu ngán ngẩm:
– Thôi được, không phải việc gì ta cũng có thể kiểm soát được…

Nói đoạn, Thiên Hoàng quay lưng đi. Đột ngột, Thiên Phụng lại lao đến ôm chân:
– Cha nhanh về với con nhé!

Thiên Hoàng mỉm cười xoa đầu Thiên Phụng rồi ghé tai cô bé khẽ thì thầm điều gì đó. Thiên Phụng bỗng trở nên đăm chiêu. Nhìn mặt một cô bé đăm chiêu trông vừa khó hiểu lại vừa đáng yêu khiến Điểu Tùng và Tế Thiên không khỏi bật cười.

Thế rồi, Thiên Hoàng rời đi bằng cỗ xe thanh điểu. Thanh điểu là một loài chim khổng lồ sống ở phía Bắc của Điểu tộc, chúng được quý tộc họ Điểu huấn luyện dùng làm vật cưỡi trên bầu trời. Gọi chúng là thanh điểu bởi vì mỗi khi chúng cất cánh bay, màu lông của chúng đổi màu, hòa vào màu mây trời khiến người ở dưới không thể phát hiện được. Gọi là cỗ xe nhưng thực ra chỉ là một ghế ngồi được cố định trên lưng chim như yên ngựa, nên di chuyển bằng thanh điểu tuy nhanh gọn nhưng lại nguy hiểm.

Thiên Phụng từ trên đài vẫn dõi theo cánh chim thanh điểu cho đến khi thanh điểu hoàn toàn mất dạng giữa mây trời. Lúc này trời đã tối hẳn. Một đêm yên bình sương mờ giăng trắng, tất cả chìm trong im ắng. Đây là cái im ắng trước giông bão. Ai cũng hiểu điều ấy nên tranh thủ ngủ ngay tại trung tâm điều khiển. Điểu Tùng và Tế Thiên chia nhau canh gác động tĩnh bên ngoài tường thành. Trong thành, quân lính được điều động liên tục để ổn định người dân và sẵn sàng tham chiến nếu cần.

Đến gần sáng, sương mù vẫn dầy đặc. Lúc này, Tế Thiên và Điểu Tùng đều đã tỉnh giấc. Tế Thiên nhìn màn sương mù với vẻ ái ngại:
– Nếu sương cứ tiếp tục dày đặc như thế này thì quân Dã Quốc đến gần chúng ta cũng không tài nào biết được!

Điểu Tùng “hừ” một tiếng:
– Ta chỉ sợ màn sương này bất thường! Hôm qua trời còn trong trẻo, sao giờ đã sương mù dày đến vậy rồi?

– Nhìn sương mù kia rất dày đặc một màu trắng xóa, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy những vết màu nâu đỏ đang bay lẫn vào sương. Đó là khí độc mà Dã quốc cài vào sương mù. Nếu màn sương mù này lan vào trong thành thì người dân trong thành sẽ nguy mất!

Nếu là sương mù có độc thì có lẽ đội quân của Dã quốc cũng sẽ không tiện tới gần tường thành, nghĩ vậy nên Điểu Tùng cũng bớt đi một phần lo lắng. Nhưng giải quyết sương mù vẫn không phải là việc dễ. Điểu Tùng nhìn lên bầu trời âm u mờ mịt, tay gõ gõ suy nghĩ. Cách tốt nhất để tan sương mù lúc này chính là một trận mưa lớn, nhưng lấy đâu ra mưa bây giờ.

– Nếu ta hút mây lại về phía này để tạo thành một trận mưa lớn, liệu có được không? – Điểu Tùng băn khoăn.

– Tuyệt đối không được! – Tế Thiên nói – Thứ nhất là đợi đến lúc tướng quân gom đủ mây để làm mưa thì sương mù đã lan vào thành rồi. Thứ hai là, nếu như đám mây mà tướng quân gom cũng bị nhiễm độc thì chẳng phải lợi bất cập hại hay sao?
Tế Thiên nheo mắt nhìn những vệt màu nâu đỏ lẩn khuất trong sương rồi đột nhiên cười khẩy:

– Thì ra vậy… Đây là loại khí độc được chế từ nước tiểu. Dã Quốc thật dày công để nghĩ những trò quái đản.

Điểu Tùng kinh ngạc:

– Sao cơ? Chất độc được chế từ nước tiểu!

Nghe đến đây, cô bé Thần Cơ trước giờ không quan tâm đến chuyện gì liền bật dậy, chạy lon ton đến gần để hóng chuyện. Tế Thiên tiếp lời:

– Đúng vậy! Nước tiểu của người hay động vật sẽ được thu gom lại và đóng kín. Kẻ pha chế sẽ đưa vào chỗ nước tiểu ấy một lượng tiểu sinh vật mà mắt thường chúng ta không thể thấy được. Loại tiểu sinh vật này sẽ khiến cho khí bốc ra từ nước tiểu biến đổi thành màu vàng nhạt. Khi loại khí này được thải ra ngoài, nó biến dần thành màu nâu đỏ. Ta sở dĩ phát hiện ra loại độc này là bởi vì những vệt màu có màu nâu đỏ kia. Loại khí màu nâu đỏ này rất độc hại, với lượng đậm đặc này, nếu người mà hít phải thì có lẽ chỉ trong vòng 2 đến 3 ngày là có thể gây tử vong. Kể cả có được cứu kịp thời thì phổi cũng bị tổn hại nghiêm trọng.

Thần Cơ thốt lên:

– Thật là thú vị! Người ta dùng nước tiểu để chế thuốc độc, vậy có khi nào dùng phân người để chế thuốc nổ không?

Tế Thiên cốc đầu cô bé một cái:

– Không được nói nhảm! Cái gì cũng có thể thành thuốc độc được, cái gì cũng có thể trở thành thuốc nổ được, cái gì cũng có thể cứu người được, tùy vào lòng người thôi!

Điểu Tùng nghe vậy càng sốt ruột. Bao nhiêu năm làm tướng quân trấn giữ biên ải, chàng chưa từng gặp phải tình huống khó xử đến thế.

– Vậy cứ để ta làm trận mưa là xong!

– Không được! – Tế Thiên nghiêm giọng – Lần này ta có thể chắc chắn là tướng quân không nên tạo mưa. Chất độc chắc chắn sẽ nhiễm vào mưa khiến nước mưa bị biến đổi. Khi nước mưa rơi xuống thì thực sự là vạn vật không thể tồn tại được, ngay cả bức tường thành này cũng bị ăn mòn!

Thần Cơ kiễng chân dòm ra phía bên ngoài rồi nói:

– Bây giờ mà có gió to là sương tan ngay mà, lúc đó thì khí độc cũng bị tạt ngược về phía Dã Quốc rồi!

Tế Thiên vỗ tay:

– Giỏi! Đó chính là cách tốt nhất lúc này, nhưng lấy đâu ra một trận gió to thì thực sự là quá khó!

Điểu Tùng lắc đầu:

– Không phải là không có cách… , nhưng…

Điểu Tùng nhìn vào bàn điều khiển của tường thành, rồi nói tiếp:

– Ta có thể cho chuyển toàn bộ tường thành thành một cỗ máy có cánh khổng lồ. Khi cỗ máy này xoay sẽ tạo ra một trận cuồng phong rất dữ dội. Nhưng sau khi làm như vậy, năng lượng để điều khiển tường thành sẽ bị hao hụt đến tận cùng. Lúc này, thì không thể đủ để thiết lập lại tường. Một khoảng trống sẽ lộ ra, quân Dã Quốc chắc chắn sẽ rất dễ để tràn vào thành.

Nói thì nói vậy, nhưng Điểu Tùng cũng hiểu rằng không thể không sử dụng cách này. Nếu không lập tức xử lý, tác hại của sương còn nguy hại hơn. Tướng quân liền ngồi vào bàn điều khiển, giọng lạnh lùng ra lệnh:

– Tế Thiên, mau điều động quân đội, canh dưới tường thành, đợi lệnh khai chiến!

Tế Thiên tuân lệnh, phi người lên một cái chuông lớn trên tường thành. Tế Thiên rung chuông ba hồi, đó là hiệu lệnh tập hợp quân đội dưới tường thành. Thế rồi, chàng cũng phi thân rất nhanh khỏi tường thành để trực tiếp chỉ huy quân đội.

Điểu Tùng lại tiếp tục ra lệnh:

– Điểu Âu, con thay ta bảo vệ Thần Cơ, Thái Sơn và quận chúa Thiên Phụng!

Điểu Âu lôi ra từ ngăn kéo trong tường, một cái túi nặng chình chịch, rồi nói:

– Cha yên tâm! Con sử dụng thuốc nổ đã thuộc loại siêu đẳng rồi!

– Thái Sơn! – Điểu Tùng đột nhiên gọi khiến cậu bé giật mình – Con thuộc hết cuốn sách dậy điều khiển tường thành rồi chứ?

Thái Sơn vừa đáp “Dạ” thì Điểu Tùng đã nói nhanh:

– Ngay khi gió ngừng thổi, ta sẽ phải xuống tường thành nghinh chiến. Lúc này con cần thay ta nạp lại năng lượng cho bức tường. Trung tâm năng lượng của bức tường nằm sâu dưới lòng đất, nên để cần một khoảng thời gian nạp rất lâu. Con đừng sốt ruột! Ngay khi nạp đủ năng lượng, con cần đóng cửa thành ngay lập tức, bất kể ta và nhiều người khác vẫn còn ở ngoài tường thành.

Thái Sơn mặt thộn ra, không hiểu tại sao mình lại được giao một trọng trách nặng nề như vậy. Điểu Tùng mỉm cười với cậu bé:

– Con đã có thể tìm ra sách bí kíp điều khiển tường thành, lại có thể nhanh chóng học thuộc được, còn biết ứng biến khi sử dụng, sau này nhất định sẽ kế thừa ta!

Điểu Âu nhăn nhó:

– Cha, con mới là con của cha đấy cha!

Điểu Tùng lắc đầu cười nhìn lũ trẻ. Chàng cảm thấy rất rõ ràng đây là khoảnh khắc chàng phải chậm lại để nhìn rõ mặt tất cả mọi người, nhìn rõ toàn bộ khung cảnh đang diễn ra. Trước mắt chàng sắp tới sẽ là một trận tử chiến không thể tránh khỏi nữa rồi.

Điểu Tùng gạt một cần điều khiển lên trên. Những tiếng lanh canh vang lên của kim loại va chạm. Sau đó là tiếng ken két ghê rợn của những khối kim loại khổng lồ di chuyển. Các khối ở giữa tường thành thụt dần xuống dưới đất, chỉ còn một dải thành bằng đồng trên cùng chính là trung khu điều khiển. Từ kẽ tường thành xuất hiện một dãy động cơ khổng lồ. Mỗi động cơ được tạo bởi tám miếng đồng dẹt và sắc bén như tám cánh chim sải rộng, đính với nhau ở giữa.

Điểu Tùng gạt cần điều khiển sang phải, lần lượt ở từng động cơ, tám miếng đồng bắt đầu xoay từ phải sang trái. Càng lúc, tám miếng đồng xoay càng nhanh, xoay đến mức chóng mặt chẳng thể phân biệt được cánh nào với cánh nào nữa. Thần Cơ nghe tiếng gió phát ra từ cánh quạt, lè lưỡi sợ hãi:

– Nếu chẳng may phòng điều khiển mà gãy là chúng ta bị cỗ máy này xay nhuyễn rồi!

Điểu Âu nhăn mặt:

– Đừng gở mồm thế chứ!

Một cơn cuồng phong ù ù thổi ra từ tường thành. Gió thổi bật rễ cả hàng cây thông cổ thụ dưới tường thành. Sương mù đương nhiên không thể tiếp tục lan ra. Sương bị thổi tan cùng với khí độc. Màn sương bị đánh tan đi trông như một tấm rẻ rách bị xé tả tơi. Màn sương cứ thế bị gió tước nhỏ cho đến khi tan biến mất. Mặt trời dần dần ló rạng như một chiếc đĩa bạc lóng lánh giữa nền trời như vừa được lau sạch sẽ. Nhưng cùng lúc ấy, động cơ bắt đầu quay chậm lại, chậm lại. Gió cũng do đó mà lặng dần lại.

Điểu Tùng rời khỏi bàn điều khiển, đi đến xoa đầu Điểu Âu:

– Cố gắng bảo vệ các em! Sau này Điểu tộc còn phải trông vào con!

Nói đoạn, tướng quân Điểu Tùng tung người ra ngoài trời, biến thành con đại bàng trắng với sải cánh khổng lồ lấp lánh ánh bạc dưới mặt trời. Điểu Tùng đập cánh trên không trung sẵn sàng nghênh địch.

Thái Sơn thấy vậy, ngay lập tức ngồi vào ghế thay vị trí của Điểu Tùng. Cậu bé tìm một nút có biểu tượng ba ngọn lửa, cố hết sức ấn mạnh xuống. Trong không khí im ắng sau cơn cuồng phong, cậu nghe thấy tiếng rì rì rất nhỏ, qua đó có thể biết được rằng năng lượng bắt đầu được nạp trở lại.
Bỗng nhiên bốn bề vang lên tiếng cười khanh khách nham hiểm. Tiếng cười càng lúc càng quái dị, nghe như ma quỷ đi ra từ hang núi, mỗi lúc một rõ ràng. Từ trên cao, Điểu Tùng có thể thấy một đàn cả ngàn con linh cẩu đang chạy về phía tường thành với tốc độ rất nhanh. Dẫn đầu đàn linh cẩu là một con linh cẩu đốm to gần bằng con voi, cưỡi trên nó chính là nữ tướng quân Sái Thương của Dã Quốc. Linh cẩu có tiếng kêu như tiếng cười ma quái, quả thực là rất ghê rợn. Từ trên tường thành, lũ trẻ cũng đã nhìn thấy đàn linh cẩu, chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc chẳng biết nên phản ứng như thế nào. Tiếng kêu của linh cẩu thực sự khiến chúng sợ hết hồn hết vía, dù rằng chúng ở trên trung tâm điều khiển thì đàn linh cẩu không thể nào tấn công được.

Hà Thủy Nguyên

Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đâyhttps://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/

Home 2018 / page 7

Trống rỗng và mỉm cười

Có những ngày trống rỗng trôi qua. Thời gian trở nên không quan trọng. Mọi thứ vèo vèo trôi đi trước mắt. Tôi cảm nhận thấy toàn bộ sự vô nghĩa của cuộc đời mình. Phải rồi, có điều gì có nghĩa đâu. Tất cả những cơn tham vọng, tất cả những sân hận, tất cả những đam mê níu bám. Chúng trống rỗng như ngày hôm nay, và cũng trống rỗng như nhiều ngày khác nữa.

Lời này cũng trống rỗng. Tất cả chỉ là một cơn yếu đuối thừa mứa của tinh thần. Một bài thơ tuyệt đẹp hay lời gào thét bệnh hoạn rồi cũng chỉ là thanh âm tõm xuống hư vô. Đứng trước mênh mang, vô tận của vũ trụ, sự nỗ lực của đời người bỗng mờ nhạt, tựa hồ giọt sương dưới ánh nắng, long lanh đấy, nhưng rồi cũng biến mất.

Nhưng nếu không có ánh nắng, giọt sương liệu có long lanh đến thế chăng? Nỗ lực có đẹp chăng nếu ta không thấm thía được sự vô nghĩa của tất thảy? Ta là ánh nắng hay giọt sương? Nếu chỉ vì sợ hãi trước mênh mông vô nghĩa kia thì con người tồn tại làm gì nữa? Bông hoa đâu cần phải nở, sơn ca đâu cần phải hót, ta đâu cần phải trải nghiệm tất cả điều này… Đây có phải lời của nỗi sợ mênh mang đang tự an ủi bản thân? Có phải ta vẫn cần bám víu vào một mục đích nào đó, một lý tưởng nào đó, thậm chí là một cơn đau nào đó để cố lý giải cho sự tồn tại của bản thân và thế giới.

Tất cả có thể không cần quan trọng đến thế… Toàn bộ sự tồn tại này… Có thể chỉ cần giữ mãi tình trạng hư vô miên viễn, chẳng hoan lạc cũng chẳng đau thương, chẳng khách thể cũng chẳng chủ thể. Ồ, sự tồn tại vẫn cứ diễn ra. Ta chứng kiến mọi thứ trôi đi trong trống rỗng và ta cũng trống rỗng.

Suy nghĩ đến rồi đi, chẳng gì ở lại. Đó là trống rỗng.
Cảm xúc đến rồi đi, chẳng gì ở lại. Đó là trống rỗng.
Thời gian qua đi, diệt diệt sinh sinh, biến ảo khôn lường rồi đến khoảnh khắc hóa hư không. Đó là trống rỗng.

Nhưng trống rỗng không phải vô vi. Trống rỗng xuất hiện khi ta bỗng mỏi mệt trước tất thảy. Bởi vậy, cảm giác trống rỗng này cũng phải ra đi. Bởi trống rỗng cũng chỉ “như sao đêm, như mắt loạn, như ngọn đèn, như huyễn thuật, như sương mai, như bọt nước, như cơn mộng, như ánh chớp, như đám mây” (*) mà thôi.

Không dễ để bước vào trống rỗng, nhưng cũng không dễ để bước ra khỏi sự trống rỗng, nhất là khi nhận thức sâu sắc rằng bên ngoài sự trống rỗng cũng chỉ là vô vọng. Long lanh hết mình bởi chỉ phút chốc thôi mình sẽ hóa hư vô, đó có phải định mệnh chăng?

Vậy thì…
Cứ mỉm cười đi… bởi vì không ai có thể mỉm cười mãi dù qua thể xác hay tinh thần. Khoảnh khắc này, bông hoa đang nở, cứ mỉm cười đi. Hoa nở, hoa tàn, có sao đâu!

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 7

Tự do cho đầm lầy

Lâu rất lâu, ta quên mình là gió

Gió từng cơn dấy động những thành mây

Gió lướt về đây

Phả tự do xuống đầm lầy

Ta ngồi gẩy khúc riêng tây

Đắm chìm loạn thế

 

Ồ cảnh loạn

Lời lời xáo xác

Bốc mùi sân hận nhân gian

Những kẻ hàm oan

Ngậm hờn thối rữa

Lao xao ngạ quỷ

Vảng vất đầm lầy

Chúng thét gọi bầy

Thơ đấy ư?

Nhạc đấy ư?

Lời cứu độ đấy ư?

 

Lâu rất lâu, ta quên mình là gió

Chẳng chân trần

Chẳng bén trần gian

Ta đắm mình đại hoang

Bùn lầy vương vấn cả

Động lòng ngạ quỷ

Có hay quỷ mạo ta rồi

 

Đầm lầy xác thối lên ngôi

Ca lời ỉ ôi

Gió nào thổi tới

Ta đây, mùa gió

Hát lời tự do

Quấy đảo

Mây

Trời

Phím đàn điên loạn

Lời thơ bạo tàn

Cho bay sân hận

 

Ô kìa một bầy ngạ quỷ

Chờ đợi xót thương

Những mong tái lập thiên đường

Đầm lầy hạ giới

Lời tranh đấu run rẩy

Có thấy chăng phe phẩy

Cơn gió mùa tự do

Tự do chẳng bán chẳng cho

Ai bay theo gió mà buông bùn lầy

Buông lời sân hận

Buông nỗi hàm oan

Buông thân thối rữa

Buông đời nhân gian

 

Trông kìa có kẻ không chịu chết

Cũng không chịu sống bao giờ

Không chịu một lần thành gió

Không chịu hóa thành hư vô

 

Lời thơ này cơn gió tự cảm khái mình, không đánh thức ai, không kêu gọi ai, không cứu độ ai…

Cùng lắm là bay vào vô vọng

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 7

Thuyết giảng về nỗi buồn

Trong tôi

Ai đang khóc

Giọt lệ hình người

Lăn bờ vực

Hỏa ngục

Hay héo khô

Sa mạc nơi tận cùng thế giới

Khóc cánh thiên thần rơi rụng

Khóc anh hùng như bụi tàn

Khóc ngày mai, ngày mai, ngày mai

Nhịp nhịp thời gian đi lại đến

 

Có con người trong tôi luôn khóc

Giữa hân hoan

Giữa trò đùa quái đản

Kẻ lữ hành lang thang

Tạt ngang vũ trụ

 

Tôi thuyết giảng về nỗi buồn miên man

Như cơn say nơi tửu quán

Của kẻ lữ hành cô độc

Ngất ngây men thi hứng

Lũ trẻ cười ngớ ngẩn

Chúng hiểu gì đâu (*)

 

Cứ để niềm vui cho thế giới

Nỗi buồn kia

Tôi xin nhận mình tôi

Cứ cười vui

Dù khoái lạc hay an lạc

Điệu buồn lay

Tôi sẽ gẩy u sầu

 

Có một phần của tôi đang khóc

Tôi sẽ chọn phần ấy cho đời

Thế gian cười

Thế gian đang sợ hãi

Bởi ngày mai, ngày mai, lại ngày mai

Thời gian đến

Thời gian đi

Ai ở lại

 

Phút giây này

Chỉ còn tôi đang khóc

Giọt lệ tôi, ồ, đẹp đẽ như mưa

 

Hà Thủy Nguyên

 

(*) Lấy tứ từ bài thơ “Trò chơi trẻ nhỏ” của Rumi

Home 2018 / page 7

Đêm hiện diện

Đêm là một trải nghiệm tuyệt đẹp… Khi ồn ào lắng lại, mọi giác quan trở nên nhạy bén hơn, tinh thần bỗng trở nên rung động. Dưới ánh mặt trời, người ta quá hân hoan, như một cơn say cuồng loạn, và người ta không thể cảm nhận bất cứ điều gì, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì. Nhưng khi mặt trời đã di chuyển tới một chỗ khác với bầu không khí cuồng loạn mà nó tạo ra, thì đêm hiện diện tuyệt đối, ta hiện diện tuyệt đối.

Trải nghiệm đêm dường như là đặc quyền của những người nhàn rỗi. Trong đời sống nông nghiệp, chỉ cần gà lên chuồng thì người cũng lên giường. Người ta không có nhu cầu thức đêm bởi vì người ta cần đón chờ ánh sáng cuồng loạn của mặt trời. Đến thời đại của công nghiệp, đêm trở thành kẻ thù của những người lao động. Họ trốn chạy bóng đêm, bởi vì đêm không mang lại cho họ tiền bạc, mà chỉ mang lại cho họ những trăn trở. Chỉ những người nhàn rỗi, dù ở bất kỳ một thời đại nào, mới có thể trải nghiệm đêm. Người nhàn rỗi không để bản thân mình chạy theo đời sống vật chất mà muốn trọn vẹn trong những trải nghiệm tinh thần.

Kẻ vô công rỗi nghề không phải người nhàn rỗi, bởi họ không có trải nghiệm tinh thần mà chỉ ăn bám. Kẻ vô công rỗi nghề cũng không thích màn đêm, bởi trong đêm họ sẽ nhận ra họ cô độc đến đáng sợ, và họ sẽ sợ hãi tới mức muốn tìm đến cái chết. Trong đêm, kẻ vô công rỗi nghề sẽ đẻ ra đủ thứ ảo giác để ve vuốt mình: cứu thế giới, hướng tới Chúa, chiêm nghiệm triết học, giãi bày những tâm sự huyên náo tích tụ của chuỗi ngày nhàm chán… Tất cả chỉ là những ảo giác để thoát khỏi nỗi sợ hãi bóng tối bên trong trỗi dậy. Trong bóng tối ấy, họ chỉ là lũ người hoàn toàn vô dụng và đáng vứt đi. Họ không thể sống cuộc đời như những con cừu hàng ngày trật tự đi theo mọi sự xếp đặt, họ cũng không thể đạt được sự nhàn rỗi.

Đêm là một chuỗi vô thanh kéo dài miên viễn. Càng chìm sâu vào đêm, không trốn chạy, không ảo giác, ta càng thấy nó dài. Sự dài đó là khoảnh khắc trải nghiệm cái vô tận. Thỉnh thoảng, đâu đó, những âm thanh vang lên, vô hình vô ảnh, để rồi âm thanh ấy lại tiếp tục chìm dần, chìm dần, tắt lịm. Đó là thứ trải nghiệm hư vô. Mọi tiếng ồn ào điên loạn của nhân sinh, khi đặt giữa sự vô cùng vô tận, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi. Kẻ sợ hãi sự ồn ào điên loạn, chính bản thân hắn cũng chưa trải nghiệm sự vô cùng vô tận, bởi lẽ, với người đã từng thấy hư vô, mọi ồn ào điên loạn chỉ đơn giản là một khoảnh khắc.

Đêm không lời. Ta không biên giới. Trong bóng đêm, cơ thể này trở nên không cần thiết. Cơ thể là thứ để phô ra dưới ánh sáng mặt trời, nhưng trong đêm nó đơn giản chỉ là một vật thể. Những cơn đói cồn cào sẽ trỗi dậy để nhắc nhở ta, lôi kéo ta đứng dậy và bật đèn. Kệ chúng! Ta sẽ thấy rằng cơn cồn cào ấy nguôi dần, nguôi dần… Mọi thứ trở nên nhẹ bẫng. Lòng tham của con người trỗi dậy trong đêm lĩnh lặng rồi cũng qua đi, và biến mất. Để rồi, chỉ còn lại sự tịch liêu miên man, vô tận.

Hãy nghe những tiếng lòng trỗi dậy… Những ký ức chợt đến chợt đi… Lúc này, ta không còn là ta của sự ồn ào nữa. Ta chứng kiến chúng trôi đi với sự phẳng lặng của tinh thần. Một gương mặt nào đó quen thuộc đã lướt qua đời ta, kiếp này hay kiếp khác, còn lưu luyến ở lại, rồi cũng nhạt dần trong đêm. Đó là tiếng vọng của những ồn ào náo nhiệt còn lưu lại, đó không phải ta. Ký ức rất tuyệt vời, nhưng nó chỉ là tiếng vọng. Ký ức cần thiết, nhưng không phải thứ để bám víu. Ký ức, giữa vô cùng vô tận của dòng thời gian, cũng chỉ là một khoảnh khắc. Khoảnh khắc ấy dù có kéo dài, có để lại những vết thương lòng, rồi cũng lại qua đi.

Và một lần nữa, đêm lại hiện diện, ta lại hiện diện. Không khóc, không cười, không đơn độc, chỉ có đêm thôi…

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 7

Nhàm chán mang tính thời đại

Tôi đã mệt

Những vần thơ nhàm chán

Thế gian buồn bỏ tôi lại cõi không

Trời đã hết những tia vàng héo hắt

Nhân loại cười có thấy mỏi miệng chăng?

 

Lời vụn quá

Thời đại vụn

Bụi mịt mù, thành phố vỡ tả tơi

Mưa ướt sũng đôi chân người lạnh lẽo

Nóc nhà cao

Rách nát dải sương mờ

 

Những vần thơ câu chữ gãy làm đôi

Thần bạc nhược vuốt ve cơn yếu đuối

Có một bầy nhà thơ nông và nổi

Tiếm thi đài, thành phố tan hoang

Và nhân loại lên cơn hoang đàng

Thời đại chẳng sang trang

Chỉ còn dòng viết dở dang

Thời gian

Ta phủ bụi

 

Dẫm giầy lên phế tích

Nhân loại như bóng ma

Ta nhàm chán lết qua

Ta thành ma chưa nhỉ?

Câu thơ này có vụn?

Thần ta bạc nhược chăng?

Mưa có rơi đầu ngõ?

Bụi có mờ sau lưng?

Bóng ma nào nhàm chán?

Bóng ma nào cuồng điên?

Ta cười như mặt nạ

Ta có mỏi miệng không?

 

Hà Thủy Nguyên

Bài thơ nằm trong tập thơ NẰM XEM SAO RỤNG của Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 7

Điệu tình

Tôi sẽ hát điệu tình réo rắt

Khi nhân gian quỳ mọp dưới tượng thần

Chúa lạnh lẽo héo khô như xác tục

Phật ngoảnh đầu rũ nhân loại sau lưng

 

Điều tình vang vang

Sông núi vọng

Hoa bung cánh gió giữa thượng ngàn

Mồ cũ nảy xuân bên luống cỏ

Khói hương ướt đọng giọt mưa tình

 

Điệu tình mênh mang sáu cõi

Lắc lư vòng xoáy luân hồi

Giọt thời thời rơi đêm tịch mịch

Sực tỉnh chiêm bao, khép mộng đời

 

Tiếng ai ngân vang rẻo núi

Tiếng ai sa vực hư vô

Nhịp ai lớp lớp trầm luân sóng

Tình ta thinh lặng

Vô thanh

 

Ta chỉ còn đây ta với ta

Mênh mang tình tỏa khắp sơn hà

Hai tay buông thõng nhìn thiên hạ

Lưng tựa non cao ngóng sông xuôi

 

Tình tang tình tang

Ta gảy điệu

Tình người loang loang động niết bàn

Tang hải dập dềnh cơn hồng thủy

Chúa bặt im lời

Phật động tâm

Thần tiên vứt phận đời cứu độ

Nếm trái nhân gian 

Đọa trần ai

 

Ai thay ta gảy tình điệu cũ

Cho ta say một giấc trần gian

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 7

Nam mô a di phần phật

Nam mô a di phần phật

Nam mô a di phần phật

Tro tàn bay loạn thế gian

Tâm thành quy đổi ra bạc cắc

Xuân tâm chộn rộn mắt kim tiền

 

Nhung nhúc bầy người khoe áo mới

Phớt lờ hoa cũ uổng sắc hương

Trời xanh u ám màu hương khói

Cầu khấn gì đâu

Tham sân si

 

Nam mô a di phần phật

Nam mô a di phần phật

Tiền bạc, tiền vàng, ôi tiền ảo

Tình thân, tình nghĩa, ấy tình suông

Một cột khói nhang, hoa đại rụng

Giày ai nện gót nát hoa tàn

 

Thôi có gì đâu

Ngàn năm vẫn thế

Vẫn buồn rầu thương cảnh xuân sang

Thương hoa vắng lặng chờ tàn tạ

Thương trời xanh hoen ố nguyện cầu

Thương cô độc không được đời buông bỏ

Thương Phật Đà lầm phổ độ chúng sinh

 

Ta nói mãi một điều đã cũ

Có sao đâu, xuân vẫn cứ chờ mùa

Hoa cứ rụng

Trời cứ phai nhạt nắng

Đời cứ vô minh

Phật cứ phổ độ lầm

 

Hà Thủy Nguyên