Home Sáng tác mới À ơi…trôi…

À ơi…trôi…

À ơi mưa rơi bời bời thành thị ngày ma mị bén lả lơi
À ơi lơi lơi thơ không lời tình tự con chữ cũng rụng rời lá lá hoa hoa
Đoái hoài chi hoa tàn lá rụng sao rời trăng khuất mây trời
Đoái hoài chi trà nhạt rượu suông phòng không chẳng khép gió vu vơ
Lạnh lạnh cơn mơ nào ai thấy ánh trăng mờ mịt mùng hồn ta ơ
Ơ à bóng ma không nhà thê thiết bước biền biệt nẻo hư vô
Đáy mồ xác thân tan rữa ai còn nhớ nữa bóng không tên kiếm tìm mảnh vỡ hồn vương góc đường cũ kĩ
Ơ à ma mị nóc nhà sương rơi kìa sương rơi mưa lơi kìa mưa lơi ta ơi đâu ta ơi
Rời nẻo thanh vân dẫm bước mịt mù nghe gió mưa sương rụng vệt rầu đau
Gói sự nghiệp vo viên cơn mộng ảo thổi phù lửa bập bùng tro lất phất về không
Không không sắc sắc không không lẽ suông bén môi tục khách mê man siêu độ tinh thần
Vuốt vuốt ve ve vân vê bản ngã đã đóng khuôn mẫu giác giả vờ vịt vịt vờ phỉnh phờ thế sự
À ơi ngủ đi ngủ đi giấc nhân duyên đứt đoạn
À ơi ngủ đi ngủ đi ma mị quay về hư vô tìm kiếm ngưng rồi
À ơi ngủ đi ngủ đi thơ lẫn mầu vạn thuở mưa xuyên thời khắc điểm kiếp đang trôi

Hà Thủy Nguyên

Tranh minh họa: Foggy morning – Ilya Ibryaev

Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ Lơ thơ trên phố Dọc ngang tìm lời giải đố Chẳng viết nổi câu thơ Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua Tôi đi và đi giữa dòng người Dòng đời trôi đi đâu về đâu Dòng sông ra biển tìm cái chết Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ Để rơi vào cơn mơ khác Thêm tầm thường Thêm giả dối Muôn vàn kiếp phù du Đâu ai tỉnh Phật cũng rơi vào hư huyễn thế

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọtHẹp quá ai ơi mấy cõi đờiUốn éo vo viên dòng ý thứcGò chật thân trần một cuộc chơi Khe trời ai rạch mà đỏ rướmNứt toác vầng mây ố buồn loangCó thành núi cũ vừa nát bấySơn hà vắng lặng cũng vừa hoang Âm hồn rỉ rả chân núi vọngHồng đăng dẫn lối vết quỷ trôiMỉm cười nhịp tịnh hồn sông núiBung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi Vô vàn thế giới dần huyễn ảoNới rộng mênh mông