Home Sáng tác mới À ơi…trôi…

À ơi…trôi…

À ơi mưa rơi bời bời thành thị ngày ma mị bén lả lơi
À ơi lơi lơi thơ không lời tình tự con chữ cũng rụng rời lá lá hoa hoa
Đoái hoài chi hoa tàn lá rụng sao rời trăng khuất mây trời
Đoái hoài chi trà nhạt rượu suông phòng không chẳng khép gió vu vơ
Lạnh lạnh cơn mơ nào ai thấy ánh trăng mờ mịt mùng hồn ta ơ
Ơ à bóng ma không nhà thê thiết bước biền biệt nẻo hư vô
Đáy mồ xác thân tan rữa ai còn nhớ nữa bóng không tên kiếm tìm mảnh vỡ hồn vương góc đường cũ kĩ
Ơ à ma mị nóc nhà sương rơi kìa sương rơi mưa lơi kìa mưa lơi ta ơi đâu ta ơi
Rời nẻo thanh vân dẫm bước mịt mù nghe gió mưa sương rụng vệt rầu đau
Gói sự nghiệp vo viên cơn mộng ảo thổi phù lửa bập bùng tro lất phất về không
Không không sắc sắc không không lẽ suông bén môi tục khách mê man siêu độ tinh thần
Vuốt vuốt ve ve vân vê bản ngã đã đóng khuôn mẫu giác giả vờ vịt vịt vờ phỉnh phờ thế sự
À ơi ngủ đi ngủ đi giấc nhân duyên đứt đoạn
À ơi ngủ đi ngủ đi ma mị quay về hư vô tìm kiếm ngưng rồi
À ơi ngủ đi ngủ đi thơ lẫn mầu vạn thuở mưa xuyên thời khắc điểm kiếp đang trôi

Hà Thủy Nguyên

Tranh minh họa: Foggy morning – Ilya Ibryaev

Đo một cơn say

Rớt giọt rượu tràn thung trăng nhú vờn tóc giăng xoã xượi đô thành   Sơn lâm hú vệt trăng lằn đỏ  mây giăng sáu cõi  ập cuồng phong ba đào dựng ngược   Bươm mép cổ thi sờn manh áo cũ hư danh chẳng đếm nổi mấy cuộc vui đo đời tới hạn đo tình liên miên đo mấy chốc say sơn hà nhàn nhạt   Đan tâm thu giăng hứng trăng kết giọt say mèm quên tỉnh lòng dã thú u u  thơ

Tuổi tung cánh

Khi tôi đọng mặt hồ chút buồn hờ xưa cũ Quăng dây câu màn sương phẳng lặng tờ Chút thơ cựa quậy Nơi trái tim nhịp đập yếu mờ Tháng ngày này ôi êm dịu quá Cái êm dịu dối lừa Của tuổi về trưa Tôi chìm dần giấc ngủ thờ ơ Vờ vĩnh mặc bên ngoài náo động Vờ vĩnh trói đôi cánh đại bàng góc phòng chật hẹp Giả quên gió lốc lặng rồi Nằm vô định ngắm bầy se sẻ chuyền cành

Thả cờ gặp mưa

Thả quân cờ……rơi…biến động mùa… Tứ khí mưa dâng mây đẩy gió gió mưa mưaThả mềm tục lụy lẩn đáy hồ sen vừa héRót trà ngòn ngọt cuống thời trôi Kia đây ta đã về trời nơi tầng mây du đẩyGót sương mưa đà kín giang hồMột áng thơ vừa độ ngấmTiếng hồn đã ngâm Ngưng bút vệt mực chưa tròn chữXòe mưa bóng hoa chợt tan hình Trận cờ dở nhịp đời thắng bạiTách trà sen đẫm nước thời qua Hà Thủy Nguyên

Thơ một đêm xuân

Hoang đêm Những mái nhà u uất hận đô thành Rít oán màu xuân không sắc Lại một bài thơ đã thêm Lại một ngày đau qua nhanh Lại một tương lai chẳng chắc Lại chuỗi dài thắc mắc Về vô hạn trần gian Bầy âm hồn chẳng tan Rít hơi cay trần thế Níu bám điều chi Chút cơm cặn canh thừa Chờ tinh thần thối rữa Lại thêm người thối rữa Lại thêm Lại thêm Và đêm ứa cơn đói khát Ôi đô

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ