Home Sáng tác mới Thơ Cõi tôi đìu hiu

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ
Có một Hà Nội cũng cũ mòn
Người đàn bà đã liếm vệt son
Chờ đợi
Và ngày mai đều sẽ cũ
Như hôm nay
Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông
Trời chẳng ráng hồng rực rỡ
Chỉ những đìu hiu đi qua tôi

Nơi ánh cũ đô thành
Tôi tìm thấy mình chân thực
Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say
Chẳng niềm vui
Chẳng niềm đau
Tôi đã xa rất xa bản tính
Để thấy tôi vô hình
Không ước định

Chầm chậm, chầm chậm và dừng
Như cơn gió chiều nay
Chỉ đi qua mà quên chuyển động
Một con sông lồng lộng
Cũng quên mất xuôi dòng
Tôi thấu rõ cõi lòng tôi
Đang mặc kệ sông trôi

Bao bóng người đi qua nơi tôi
Vệt son mờ chẳng rõ
Có một người đã cũ
Chẳng qua đời

Mặt trời ai tắt sau lưng
Toà nhà cao nhầu nhĩ
Vò nát thơ ca và thổi phù theo gió
Cơn gió sẽ về đâu
Còn tôi về đâu

Tôi về nơi trống rỗng lòng tôi
Ngắm đô thành mơ hồ cũ mới
Qua lăng kính đã hoá thân thành gió
Và bóng người thầm thĩ nhỏ to
Lời cuộc đời lăn trên phố

Ồ, cõi tôi đìu hiu quá
Ai ơi, đừng ghé bước qua đây!

 

Hà Thủy  Nguyên

Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ Lơ thơ trên phố Dọc ngang tìm lời giải đố Chẳng viết nổi câu thơ Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua Tôi đi và đi giữa dòng người Dòng đời trôi đi đâu về đâu Dòng sông ra biển tìm cái chết Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ Để rơi vào cơn mơ khác Thêm tầm thường Thêm giả dối Muôn vàn kiếp phù du Đâu ai tỉnh Phật cũng rơi vào hư huyễn thế

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một

Ẩm

chưa say… chưa đẫy một cuộc giông hờ đã cạn một ngày vắng lặng len len ác niệm khóc cười đếm cố sự tạt ngang giọt rơi lõng bõng phím tơ chùng bấn loạn thôi cũng đành thơ có một bóng mờ lạc giấc mơ mặt nạ vỡ mắt người hé mở nhập nhoạng gió thiu mưa cũng buồn hiu Ta lại rót chén này cuối thu bay Trái tim lay chẳng còn chi náo động Lòng lạnh lẽo không màng cơn ác mộng Rượu

Tôi đếm

Đếm đêm vương vấn thềm thu rụng Đếm thu nay đã lỡ nhịp mùa Đếm tôi bước qua tôi thật khẽ Trăng rơi à trăng rơi... Tôi thấy tôi lạc mình nơi tiền kiếp Trúng tên rồi nghe nức nở hơi tàn Tôi đếm nhịp sống mình đứt đoạn Một đời đà tan hoang... Tôi lại đi theo dấu sao vô tận Đếm hư vô mấy lượt gọi tôi về Tôi ôm ấp đôi mối tình hư huyễn Chẳng cắt nổi nhân duyên... Và đây

Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọtHẹp quá ai ơi mấy cõi đờiUốn éo vo viên dòng ý thứcGò chật thân trần một cuộc chơi Khe trời ai rạch mà đỏ rướmNứt toác vầng mây ố buồn loangCó thành núi cũ vừa nát bấySơn hà vắng lặng cũng vừa hoang Âm hồn rỉ rả chân núi vọngHồng đăng dẫn lối vết quỷ trôiMỉm cười nhịp tịnh hồn sông núiBung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi Vô vàn thế giới dần huyễn ảoNới rộng mênh mông