Home Sáng tác mới Đêm đại mạc

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cát
Trăng tơ một mảnh vỡ sơn hà
Mông mênh lòng trải cùng vô hạn
Ô kìa trăng ánh vệt cát mơ

Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụn
Kết lại vào đây một thể tinh
Dạ quang đáy gió hoàng kim lộng
Lồng chút chân tâm dưới đáy hồn

Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêu
Ngà ngà trông bốn bể tiêu điều
Đô thành vãn bóng người xưa ấy
Chỉ chút thơ này với cô liêu

Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnh
Sa mạc sói tru điệu vũ tình
Xoay xoay vô hạn thâu tầm mắt
Sơn hà uyển chuyển bước lặng thinh

Đêm hoang đại mạc dài bất diệt
Bước người chẳng tiếng bóng hồ xa
Lốc gió vuột qua năm kẽ ngón
Ta rung giọng hát giữa sơn hà…

Hà Thủy Nguyên

Lộng ca

Kinh kỳ nằm dài Ta chờ gió lộng Lộng ùa hoa rụng Lộng phàm nhân sân hận Lộng kịch trần khép màn Lộng bụi tan trong gió   Ta dạo bước kinh kỳ Sưu tầm gió Lộng mùa quá khứ Lạnh túi thơ Khúc ả đào í a phong nguyệt Rượu ngả nghiêng tràn phố không người Ta khóc một thời Ta cười một đời Bước giai nhân lang thang đêm tịch mịch   Lộng chiến tranh ồn ào náo nhiệt Lũ trẻ con khoe

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Mưa mùa dã cổ

Thuyền âm nhạc lững lờ – hững hờ Mùa dã cổ lên men – lửa nhen Ôi đàn ca vũ muôn năm cũ Gẩy đàn mưa Nhịp nhịp gió Cung linh đưa đẩy gót sen vàng…   Cô nhân tiêu vàng lãng đãng – mang mang Ngóng tịch nhân phiêu lãng – lang thang Thuyền ám trăng mùa biển vắng Muôn vàn tơ huyết nguyệt Dệt khúc sầu thế nhân Hồng trần mờ mịt phía xa dần…   Ai ơi có nhớ… Kiếp hải hồ

Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọtHẹp quá ai ơi mấy cõi đờiUốn éo vo viên dòng ý thứcGò chật thân trần một cuộc chơi Khe trời ai rạch mà đỏ rướmNứt toác vầng mây ố buồn loangCó thành núi cũ vừa nát bấySơn hà vắng lặng cũng vừa hoang Âm hồn rỉ rả chân núi vọngHồng đăng dẫn lối vết quỷ trôiMỉm cười nhịp tịnh hồn sông núiBung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi Vô vàn thế giới dần huyễn ảoNới rộng mênh mông

Bóng mây qua

Vớt cánh mưa trưa hoa nước đọng mi cườiMong manh bóng mây đã qua đờiChợt gió chợt mưa bước chân chưa bén trần ai lang thang vạn nẻo mịt mùngLăn sương sương nơi hư vô đích nào đến đượcBóng mây đấy ư? Ta đấy ư?Nhân sinh ta đã lạc vào ư? Phác điệu thơ hờ cố nhân xa mờ không bái biệtMỉm chút cười hờ đã bặt tămLong lanh thủy hoa vỡNgỡ mơ…Ngỡ chạm ý hờ đà bay vụt… Mong manh này kiếp sốChạm hờ