Home Sáng tác mới Đêm đại mạc

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cát
Trăng tơ một mảnh vỡ sơn hà
Mông mênh lòng trải cùng vô hạn
Ô kìa trăng ánh vệt cát mơ

Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụn
Kết lại vào đây một thể tinh
Dạ quang đáy gió hoàng kim lộng
Lồng chút chân tâm dưới đáy hồn

Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêu
Ngà ngà trông bốn bể tiêu điều
Đô thành vãn bóng người xưa ấy
Chỉ chút thơ này với cô liêu

Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnh
Sa mạc sói tru điệu vũ tình
Xoay xoay vô hạn thâu tầm mắt
Sơn hà uyển chuyển bước lặng thinh

Đêm hoang đại mạc dài bất diệt
Bước người chẳng tiếng bóng hồ xa
Lốc gió vuột qua năm kẽ ngón
Ta rung giọng hát giữa sơn hà…

Hà Thủy Nguyên

Bạn bè xa

Phố xa bạn bè xa ướt nhạt mưa lưa thưa số phận mây mù giăng ảo hóa tình đờiHoa nào rơi ta nào rơi sợi lơi buồn lòng người chìm nổi bao phenQuay đầu lại tấc lòng đà đổi mặt cũ mới chẳng ai quen Bất chợt thời gian, nghiệp duyên tráo trởHở một vầng trăng điên loạn giang hồTrà nhạt lạnh lẽo vị suông Mưa dùm lay hơi dùm bayTa chẳng say cơn vui hội ngộMàu biệt ly nhuốm đỏ sơn hà Ai qua

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà Lay mưa Lưa thưa ai đứng bên gò Oan hồn chợt tan lòng oán Thây tàn hư vô Chuông chiều vọng vọng nấm mồ Người dịu lại sau cơn cuồng nộ Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà Có những mùa mưa đến và đi Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp Ai uống cùng người Lạnh Cô quả hồng trần Kiếp thần

Mưa chinh tây

Hãy nghe reo reo mưa Lưa thưa mùa tội lỗi Tôi đã nguôi tĩnh lặng Đã mờ vệt hư vô   Mưa vỗ thái dương xa Thì thùng tan sân hận Ơ gió mùa gió mùa Đồng cổ vang vang trận   Ta sinh ra trong mùa tội mới Ai sinh ra nơi mưa Nẩy tươi giọt và giọt Ta đã reo như mưa Và gieo mình Thềm mưa   Tấm áo long lanh ngày trở gió Vá víu dăm tình thơ Cũng hờ Và

Lời cơn bão

Sấm động biển xa Trời chuyển màu điềm lạ Cơn sóng cuộn trào Nhấn chìm cơn điên dân tộc Có bầy san hô đợi chết Đợi con mồi tiêu hoá Đợi mình hoá đá Chiếm nhân gian Tôi bay nơi sấm sét đầu thế kỷ Lùa bão thơ cho ướt đẫm sơn hà Những tường thành của khô cằn linh giác Vụn vỡ Cát bay Lắng đáy xa Nơi đây có phải nhà? Ôi những người xa lạ Ngươi hoá san hô chăng? Hay bầy

Những tên đầy tớ của định mệnh

Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh Gia nhập mọi cuộc chơi Nhưng không thuộc về đâu cả   Khi băng đá tan dần trong màu đỏ Và lửa rực rỡ sắc xanh vĩnh cửu Khi sự sống và cái chết thành một Ranh giới giữa Thật và Ảo cũng biến mất Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh Chọn lấy cho mình một Định Mệnh Tiếp tục mơ mộng trong tầng tầng lớp lớp các giấc mơ…