Home Sáng tác mới Lời biển

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự
Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài
Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai
Đã bao phen nương dâu bãi bể
Lớp lớp đổi thay
Sóng vỗ bờ

Ta say ngất chiều nay
Nghe gió lùa nơi tà váy
Mơn man thịt da
Thế sự buồn chẳng nói
Chỉ im lặng mây bay
Gió chuyển mình
Động một cuộc tình non non nước nước

Ta không có những câu thơ vần điệu
Để luồn sâu nơi trái tim khép cửa
Hãy mặc những cánh cửa ấy
Mở rồi lại khép mà thôi…
Câu thơ của ta cũng chẳng điều gì mới
Mới rồi cũng cũ cả thôi
Câu thơ của ta là những chuỗi suy suy tư tư dập dồn sóng
Chợt đến chợt đi
Chẳng đọng lại nơi ta
Chẳng đọng lại nơi ai
Cơn gió thoáng qua
Nơi vũng biển này
Lớp lớp từng cơn
Đi đi đến đến

Nơi những câu thơ của ta đi qua
Thế sự chuyển dời
Nước non đổi sắc

Và gió đã xoay chiều

Hà Thủy Nguyên

Viết tại Vũng Áng, Kỳ Anh, Hà Tĩnh

Phúc âm sói lang thang

Trút bỏ những vai diễn tầm thường và giả dối Trút bỏ lớp mặt nạ đạo đức đớn hèn Móng vuốt cào ánh trăng ứa máu lả tả bụi vàng rơi Lóng lánh khung trời thẫm đỏ Ta lang thang, lang thang trong đêm, gặm đứt những nóc nhà, phủ trắng đô thành bằng màn sương huyền thoại Ta lang thang, lang thang trong rừng rậm, bấu chặt thảo hoa ướt đẫm sương đêm, say men nồng hơi sợ hãi của lũ người tanh hôi

Thét ca

Ta thét dương trùng dương – Bão Ta thét vân điệp vân – Giông Ta thét ta ảnh lồng bóng Ta thét ta. Đau!   Vạn khối thét tuôn tràn mặt đất Trùng dương xa uất ức đọng hồn đau Mặn hơi máu, mặn hơi đời kiếp kiếp Đứt gãy thôi, tầng vực thẳm vô minh   Ta thét máu cuộn sóng tràn Ta thét mây vỡ tình tan Ta thét ta thấm đời thế tục Ta thét ta. Hoang!   Nén tiếng thét giữa

Lộng ca

Kinh kỳ nằm dài Ta chờ gió lộng Lộng ùa hoa rụng Lộng phàm nhân sân hận Lộng kịch trần khép màn Lộng bụi tan trong gió   Ta dạo bước kinh kỳ Sưu tầm gió Lộng mùa quá khứ Lạnh túi thơ Khúc ả đào í a phong nguyệt Rượu ngả nghiêng tràn phố không người Ta khóc một thời Ta cười một đời Bước giai nhân lang thang đêm tịch mịch   Lộng chiến tranh ồn ào náo nhiệt Lũ trẻ con khoe

Phúc âm say

Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa bướm, rồi thì cả Trang Tử và bướm cũng không phân biệt được thực ảo Người ta bảo mọi thứ đều là ảo tưởng, nhưng ảo tưởng có thật không thì không ai biết Kẻ nào tìm thấy bản thân giữa mê cung phản chiếu của chính mình? Những kẻ tạo ra ảo tưởng về thực tại rồi cũng lạc trong hành lang của mê cung thực tại mà thôi Hãy chạm vào thực tại bằng nhịp đập

Mưa ải bắc

Hãy để buồn dâng mưa đêm nay Riêng góc trời tây mây vương ải bắc Đêm rơi Đêm rơi Ánh trắng căn phòng vắng Cỗ máy vô hồn phản chiếu thế gian trơ   Tôi đã đi qua những giấc mơ Ướt đầm mưa quá cố Bóng người bên ta đêm nay Lướt qua như gió Sấm động cuối chân mây Cơn mơ hợp tan chưa dứt   Súng đạn đã cũ dưới cơn mưa Buồn biệt ly sao ngăn mộng bá quyền Chỉ có