Home Sáng tác mới Ngạo ca nổi gió

Ngạo ca nổi gió

Ta nghêu ngao hát khúc dài luồn gió luồn chênh vênh đá núi

Bóng hà sa phong trần mây lồng lộng

Ta thổi dài cơn say

Say mùa mạt thế về đây

Dáng thần liêu xiêu điệu vũ

Ta sẽ say cho bay hết đền đài

Muôn bức tượng sứt đầu chẳng nuôi thiện ác

Chỉ gỗ đá trơ trơ chờ mục nát

Gió ta thổi qua và lả tả tro tàn… mây tan… tâm can xô lệch

Cố nhân vắng lặng

Băng tuyết đông trời

 

Ta lại thổi sao trời cơn ba đào rung rinh thế sự

Thế thời thời thế vạn sự là không

Ta khóc ai lạc giữa mênh mông

Ta khóc ta ôm mênh mông vào lòng đúc khối sầu vạn kỷ

Ta khóc mưa rơi mưa rơi

Bầy hạn bạt ngông cuồng nhất niệm biến thiên

Sẽ chìm trong hồng thủy

Nước mắt ta tẩy uế hồng trần

Ngươi nhất niệm

Ta vô niệm nơi nỗi buồn mênh mông mênh mông

Ai nghêu ngao cùng ta khúc ngông đầu nguồn ngọn gió

Nỗi băng hà lan lan

Ồ ta đã ngủ giấc miên man

 

Ta du ca giữa đại ngàn thông reo

Suối đóng băng ký ức

Lẽ thịnh suy trong vắt

Ta ướp thời gian

 

Ta hát ngạo ca bắn bỏ mặt trời

Mặt trời hồng cúi mình khiếp sợ

Ôi thế gian triệu năm quỳ gố

Sợ hắn ư? Tiếc hắn ư?

Mạng sống có ra gì!

Hắn – mặt trời vô nghĩa

Tên bạo chúa bất tài

Không nắng khi ai cần

Không lặn khi ai nguyện

Kìa ta… kìa ta… là một mặt trời buồn

Sẽ dâng lên cuối đại dương

Thay nỗi buồn cho cơn giận

Nhóm lửa chờ gió loang

 

Và đêm…

Ta lại hát ngạo ca

Rũ tay áo mặc thời thời thế thế

Ta lại du ca đỉnh gió

Chỉ giương cung chĩa phía mặt trời hồng

Khi hắn lên cơn điên

Giữa bầy hạn bạt

Ta

Cung tựa gió, tên hồ băng

Bật tung dây vô thường

Và khép lại mênh mông

Giữa điệu buồn vũ trụ

 

Hà Thủy Nguyên

Phúc âm sói lang thang

Trút bỏ những vai diễn tầm thường và giả dối Trút bỏ lớp mặt nạ đạo đức đớn hèn Móng vuốt cào ánh trăng ứa máu lả tả bụi vàng rơi Lóng lánh khung trời thẫm đỏ Ta lang thang, lang thang trong đêm, gặm đứt những nóc nhà, phủ trắng đô thành bằng màn sương huyền thoại Ta lang thang, lang thang trong rừng rậm, bấu chặt thảo hoa ướt đẫm sương đêm, say men nồng hơi sợ hãi của lũ người tanh hôi

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Cổ nguyệt

Bừng tỉnh cơn mê sảng Cổ Nguyệt vén rèm trăng Quảng Hàn cung đổ nát Thế sự cũng tan hoang… Đục ngầu nhân thế tro tàn Vỡ vụn khuôn vàng thước ngọc Lầu vọng trăng lửa ngút ngàn Gỗ đá ăn mòn nhân loại Lũ bùn nhơ ô uế hoàng đài Dùi đục khoét hàng hàng cổ tự Dòi bọ đội mồ nhơ bẩn gác thi nhân. Cổ Nguyệt ta tỉnh mộng ngàn năm Lướt thướt rung vàng thế sự Trăng vọng nước Nước vọng

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai Đã bao phen nương dâu bãi bể Lớp lớp đổi thay Sóng vỗ bờ Ta say ngất chiều nay Nghe gió lùa nơi tà váy Mơn man thịt da Thế sự buồn chẳng nói Chỉ im lặng mây bay Gió chuyển mình Động một cuộc tình non non nước nước Ta không có những câu thơ vần điệu Để luồn sâu

Mưa ải bắc

Hãy để buồn dâng mưa đêm nay Riêng góc trời tây mây vương ải bắc Đêm rơi Đêm rơi Ánh trắng căn phòng vắng Cỗ máy vô hồn phản chiếu thế gian trơ   Tôi đã đi qua những giấc mơ Ướt đầm mưa quá cố Bóng người bên ta đêm nay Lướt qua như gió Sấm động cuối chân mây Cơn mơ hợp tan chưa dứt   Súng đạn đã cũ dưới cơn mưa Buồn biệt ly sao ngăn mộng bá quyền Chỉ có