Home Sáng tác mới Ta chọn buồn như mệnh số

Ta chọn buồn như mệnh số

Ta chọn nỗi buồn

Vì thế gian vui cười quá

Vui cười đến lạc hồn

Mê đắm chân trời xa

Vui trong những cơn say

Và điên vũ điệu triền miên

Bay và bay

Trong cơn hoang loạn tinh thần

Để quên mình rất gần

Rất gần

Cõi hư vô

Nơi đơn độc

Trong nỗi buồn lặng

 

Ai đang vui cười ngoài đó

Có nghe mưa, nghe mưa

Đời buồn đã tạnh chưa

Ta cạn ly rượu chưa

Ta sống tận đời chưa

Ta cần gì bay trong ảo tượng

Khi nơi đây

Ta chiêm ngưỡng nỗi buồn giọt giọt

Lưu hồn ta khoảnh khắc mùa thu

Ta đã buồn cả vạn năm

Với nụ cười cô độc

Nụ cười không vui sướng

Không bay

Không say

Cười lạnh

Trần thế đâu cần hiểu ta

Ta đâu cần hiểu mi

 

Ta nhìn hư vô xoay vũ điệu vô biên

Ta mỉm cười chọn buồn như mệnh số

Buồn neo ta nơi đây

Để ta đi giữa loài người

Cho trọn kiếp

Chẳng đoái hoài mai sau

 

Cùng buồn, ta như mây mưa

Cùng buồn, ta nghe lưa thưa

Vang và vang tơ đàn xưa

Tơ đàn mùa tâm can

Không vũ điệu thế gian

 

Ta buồn không nước mắt

Ta buồn không rên than

Ta chỉ cười lặng lẽ

Ngắm ta và thời gian

 

Hà Thủy Nguyên

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà Lay mưa Lưa thưa ai đứng bên gò Oan hồn chợt tan lòng oán Thây tàn hư vô Chuông chiều vọng vọng nấm mồ Người dịu lại sau cơn cuồng nộ Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà Có những mùa mưa đến và đi Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp Ai uống cùng người Lạnh Cô quả hồng trần Kiếp thần

Gẩy nắng

Ta nắn dây nắng tháng Bảy chùng điệu giang hồ Buông lơi cây đàn muôn dây Chẳng đôi tay hữu hạn thiên tài gẩy nên khúc riêng tây Chỉ hồn ta rung điệu nắng Của một ngày tháng Bảy ngừng trôi Đọng đáy ly rượu chiều cay ngọt Câu thơ này Là một sợi dây nắng đã rung lên Thành phố bắt nhịp Một khoảnh khắc buồn và đẹp Thời gian ơi, trôi trôi Để những gì qua đi còn mãi Vẻ trinh nguyên Cuộc

Đo một cơn say

Rớt giọt rượu tràn thung trăng nhú vờn tóc giăng xoã xượi đô thành   Sơn lâm hú vệt trăng lằn đỏ  mây giăng sáu cõi  ập cuồng phong ba đào dựng ngược   Bươm mép cổ thi sờn manh áo cũ hư danh chẳng đếm nổi mấy cuộc vui đo đời tới hạn đo tình liên miên đo mấy chốc say sơn hà nhàn nhạt   Đan tâm thu giăng hứng trăng kết giọt say mèm quên tỉnh lòng dã thú u u  thơ

Nhẹ

Gánh vầng mây buông mưa trôiHồ Tây thủy mặc trắng trờiTrà lơi lơi khóiNgọc lan ơi Tàn cả mùa xuân phác bóng chiềuTà huy mờ nhạt ý liêu xiêuXưa cũ vào cuộc yêuĐiệu mới cũng vừa phiêuĐô thành vào độ say đã nhiều Ý cạn lời nông thơ nhạt nhẽoChẳng lùa tới tận giới tiêu daoTrà nguội nhạt mùi say chẳng mãiNgọc lan hương nào bayChỉ nét họa úa mưaChỉ trận say trưa dang dở Rộ cuộc cười hài hước cả nhân gianHồ Tây sóng

Lời tôi và mưa rơi

Lời tôi Ai đã đánh rơi Nơi gió thoảng Như nụ hôn Vừa thoáng qua môi Làn môi tôi mong mỏng Trăng lưỡi liềm đọng máu Buột rơi lời Ma thuật lên ngôi Đã quên tình yêu nơi môi ai đó Mọng đam mê Lời tôi Sương đọng hồng nhung Tục khách chẳng ngó ngàng Hơi bay vô dạng Mây mưa Lời tôi Đã ướt áo ai chưa? Người lạ đi qua sầu lo Có nghe mưa sũng tóc Và trăng ám hơi Nơi khóe