Ta chọn nỗi buồn
Vì thế gian vui cười quá
Vui cười đến lạc hồn
Mê đắm chân trời xa
Vui trong những cơn say
Và điên vũ điệu triền miên
Bay và bay
Trong cơn hoang loạn tinh thần
Để quên mình rất gần
Rất gần
Cõi hư vô
Nơi đơn độc
Trong nỗi buồn lặng
Ai đang vui cười ngoài đó
Có nghe mưa, nghe mưa
Đời buồn đã tạnh chưa
Ta cạn ly rượu chưa
Ta sống tận đời chưa
Ta cần gì bay trong ảo tượng
Khi nơi đây
Ta chiêm ngưỡng nỗi buồn giọt giọt
Lưu hồn ta khoảnh khắc mùa thu
Ta đã buồn cả vạn năm
Với nụ cười cô độc
Nụ cười không vui sướng
Không bay
Không say
Cười lạnh
Trần thế đâu cần hiểu ta
Ta đâu cần hiểu mi
Ta nhìn hư vô xoay vũ điệu vô biên
Ta mỉm cười chọn buồn như mệnh số
Buồn neo ta nơi đây
Để ta đi giữa loài người
Cho trọn kiếp
Chẳng đoái hoài mai sau
Cùng buồn, ta như mây mưa
Cùng buồn, ta nghe lưa thưa
Vang và vang tơ đàn xưa
Tơ đàn mùa tâm can
Không vũ điệu thế gian
Ta buồn không nước mắt
Ta buồn không rên than
Ta chỉ cười lặng lẽ
Ngắm ta và thời gian
Hà Thủy Nguyên