Thèm

Thèm áng trà sương mưa
Thèm mơ trưa hư huyễn
Thèm giọt huyền trầm tịch
Ai vương kìa vương ai

Gối đầu vọng mây xa
Ta mấy kiếp không nhà
Thèm cố hương mờ mịt
Vén mây mù nhớ mong

Giăng giăng bụi mưa nồng
Trang cổ thư hoen ướt
Cố sự đà lướt bóng
Đà vỡ mảnh gương trong

Ta thèm vệt bi ai
Trên gò má lăn dài
Kết vần thơ uể oải
Thả linh hồn vào mây

Thèm chút ta tịch mịch
Náu mình giữa thị phi
Thèm chút mình vô lý
Khóc cười khúc tình si

Thèm chút này hơi thở
Thèm cái chết vu vơ
Thèm thoát y thế sự
Thèm hoa nở khắp mồ

Hà Thủy Nguyên

Cocktail đêm vị Jazz

Đắng giọt mây vương Cay giọt lòng Ảo giọt hàn băng lan Jazz đêm Đếm ánh đèn vàng loang loang mặt Đếm một người qua, lại một người qua Gam đời lặng. Đêm trôi. Mặt nạ nhạt. Đèn tàn. Mắt ơi ta nhớ lệ Mắt ơi ta nhớ ta. Jazz rung rung lửa lặng Men say say gió ngừng Đổ trăng mờ ly đêm Lưng dựa theo điệu êm Thâu trọn ly đêm Hồn lắc Jazz Tay ai khơi vị Ta mà Đêm lắc, vị

Kiệt

Cạn kiệt đêm Trăng ẩn mình bóng tối thẳm sâu Thơ lạc lối giữa từ ngữ mênh mông Tôi - dòng sông chẳng đổ về đâu Nghe thời gian ngưng đọng   Rượu kiệt rồi Vài giọt đọng bờ môi Người tình yêu dấu ơi Nếu kiệt một đời yêu Rồi thế giới vẫn tơi bời Vàn vàn mảnh vỡ gương soi thế giới Màn đêm vẫn một màu dù phản chiếu nơi đâu   Có những bóng ma già nua đã kiệt quệ cơn

Vò đôi vần thơ

Ướt lạnh mi đêm sầu úa tóc Bụi vàng lấm tấm tứ thơ bay Chén trà đã nhạt tình chợt lặng Chữ vò tâm nát bởi ai đây Ai hay lưu vết hài cõi mộng Cả một dòng sông tuột cõi mờ Chân không chạm đất mây ôm ấp Sóng lòng xô lệch tứ thơ trôi Viễn cảnh xa xôi chân trời ảo Lý tưởng cũng tàn tứ thơ tan Chim ngàn bay lạc đêm hoang lạnh Trầm cạn hương rồi ta bỗng phai Còn

Thở than

Vớt cánh đào đáy xuân rung rung động Cả một mùa nhan sắc đã hoàng hôn Ta nhoài mình sườn núi sũng mưa tuôn Lưa thưa tịch tình tang đàn mang mang ánh thiều quang vẳng vang khuất động Hãy nghe tiếng thở than Khắc xuân tàn Và đêm êm đềm lụa là ve vuốt thịt da   Có những ký ức đã xa Đọng nơi mi mắt Có đáy hồ trong bích ngọc Cô độc thẳm sâu Gió khuất nẻo đâu Rã cánh đào

Sầu đêm mưa

Ta rầu mưa chẳng thành cơn Có ai cô đơn như ta Bên ô cửa tủi hờn chết lịm Thế gian đã nhen mùa thảm bại Vị tầm thường mặn chát đầu môi Bên thềm chẳng giọt mưa rơi Mà ta ướt đầm sương tóc Ta đã mơ những mùa thanh vắng Vắng lặng này mênh mông Ta trôi tựa dòng sông In bóng Một cõi không Họ lãng quên ta Như lãng quên sầu thương Những tên hề chèo nghênh ngang chẳng màng mặt