Home Sáng tác mới Thưởng trà dưới mưa

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà
Lay mưa
Lưa thưa ai đứng bên gò
Oan hồn chợt tan lòng oán
Thây tàn hư vô
Chuông chiều vọng vọng nấm mồ

Người dịu lại sau cơn cuồng nộ
Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian
Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát
Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà

Có những mùa mưa đến và đi
Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp
Ai uống cùng người
Lạnh
Cô quả hồng trần
Kiếp thần nhân
Lạc giới đến đây ngắm đau thương
Với cõi lòng trống trải

Người ngồi bên đại mộ ngắm mưa rơi
Rót một chung trà
Oán nhân lánh cả
Mây đã phủ dung nhan
Mơ màng sáu cõi
Người ngâm thơ nhàn

Ai đã đi qua mưa rơi
Sẽ thấm hơi trà lơi lơi
Sẽ thấy hận đời tiêu tán
Hỉ lạc sầu bi
Tất thảy rã rời
Giám ngục kia khép của rồi
Phòng giam trống rỗng âm ti

Người gẩy điệu vô vi
Trà đã nhạt màu
Mưa đã đi
Và ta cũng đi…

Hà Thủy Nguyên

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ

Bạn bè xa

Phố xa bạn bè xa ướt nhạt mưa lưa thưa số phận mây mù giăng ảo hóa tình đờiHoa nào rơi ta nào rơi sợi lơi buồn lòng người chìm nổi bao phenQuay đầu lại tấc lòng đà đổi mặt cũ mới chẳng ai quen Bất chợt thời gian, nghiệp duyên tráo trởHở một vầng trăng điên loạn giang hồTrà nhạt lạnh lẽo vị suông Mưa dùm lay hơi dùm bayTa chẳng say cơn vui hội ngộMàu biệt ly nhuốm đỏ sơn hà Ai qua

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi Tôi Tôi Tôi Nẻo đường xa mịt gió Phản chiếu những vẻ tôi Tôi khóc Tôi cười Tôi ân ái và tội lỗi   Vun vút ngược chiều tôi Ti tỉ hình hài Có mang mặt người không nhỉ Tôi không phải Không bao giờ Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng Tôi chưa chết và không bao giờ chết Tôi vĩnh viễn mênh mông Thời gian - dòng sông đã cạn dòng Tôi khơi thông từng khoảnh

Mơ hoa

Sơn hà ố đỏ Trăng Ta trổ màu hoa nở Bên hồ Nghiêng mình yểu điệu Gẩy mơ Ấy a quân tử buông thơ Nghe điệu hồn ta văng vẳng Thế gian Chìm Vắng lặng Có nghe yên tĩnh như mây Kinh đêm không lời Và mây trôi Và mây trôi Đến rồi đi Bất động Tạc đêm Hoa tàn trong lộng lẫy Đọng mây Thơ tràn đầy Không gian này Vĩnh cửu Ấy a Trăng đã ngà chưa? Trời thơ một bầu mơ Ai

Nhẹ

Gánh vầng mây buông mưa trôiHồ Tây thủy mặc trắng trờiTrà lơi lơi khóiNgọc lan ơi Tàn cả mùa xuân phác bóng chiềuTà huy mờ nhạt ý liêu xiêuXưa cũ vào cuộc yêuĐiệu mới cũng vừa phiêuĐô thành vào độ say đã nhiều Ý cạn lời nông thơ nhạt nhẽoChẳng lùa tới tận giới tiêu daoTrà nguội nhạt mùi say chẳng mãiNgọc lan hương nào bayChỉ nét họa úa mưaChỉ trận say trưa dang dở Rộ cuộc cười hài hước cả nhân gianHồ Tây sóng