Home Sáng tác mới Những tên đầy tớ của định mệnh

Những tên đầy tớ của định mệnh

Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh

Gia nhập mọi cuộc chơi

Nhưng không thuộc về đâu cả

 

Khi băng đá tan dần trong màu đỏ

Và lửa rực rỡ sắc xanh vĩnh cửu

Khi sự sống và cái chết thành một

Ranh giới giữa Thật và Ảo cũng biến mất

Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh

Chọn lấy cho mình một Định Mệnh

Tiếp tục mơ mộng trong tầng tầng lớp lớp các giấc mơ…

 

Không thể chọn cho mình điểm kết

Cũng không biết được đâu là điểm khởi đầu

Chúng ta cứ mỗi lần định hình

Lại một lần vô cấu trúc

Chúng ta- những tên đầy tớ của Định Mệnh

Đã được Định Mệnh sắp đặt quá nhiều định mệnh

Và mọi sự xê dịch của các vì tinh tú

Cũng chỉ là ảo ảnh nơi tận cùng giấc mơ

 

Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh

Gia nhập mọi cuộc chơi

Nhưng không thuộc về đâu cả…

(2013)

Mưa ải bắc

Hãy để buồn dâng mưa đêm nay Riêng góc trời tây mây vương ải bắc Đêm rơi Đêm rơi Ánh trắng căn phòng vắng Cỗ máy vô hồn phản chiếu thế gian trơ   Tôi đã đi qua những giấc mơ Ướt đầm mưa quá cố Bóng người bên ta đêm nay Lướt qua như gió Sấm động cuối chân mây Cơn mơ hợp tan chưa dứt   Súng đạn đã cũ dưới cơn mưa Buồn biệt ly sao ngăn mộng bá quyền Chỉ có

Mưa chinh tây

Hãy nghe reo reo mưa Lưa thưa mùa tội lỗi Tôi đã nguôi tĩnh lặng Đã mờ vệt hư vô   Mưa vỗ thái dương xa Thì thùng tan sân hận Ơ gió mùa gió mùa Đồng cổ vang vang trận   Ta sinh ra trong mùa tội mới Ai sinh ra nơi mưa Nẩy tươi giọt và giọt Ta đã reo như mưa Và gieo mình Thềm mưa   Tấm áo long lanh ngày trở gió Vá víu dăm tình thơ Cũng hờ Và

Phúc âm say

Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa bướm, rồi thì cả Trang Tử và bướm cũng không phân biệt được thực ảo Người ta bảo mọi thứ đều là ảo tưởng, nhưng ảo tưởng có thật không thì không ai biết Kẻ nào tìm thấy bản thân giữa mê cung phản chiếu của chính mình? Những kẻ tạo ra ảo tưởng về thực tại rồi cũng lạc trong hành lang của mê cung thực tại mà thôi Hãy chạm vào thực tại bằng nhịp đập

Đêm đại mạc

Miên trường tung điệu xoay gió cátTrăng tơ một mảnh vỡ sơn hàMông mênh lòng trải cùng vô hạnÔ kìa trăng ánh vệt cát mơ Bốn ngàn thế giới nghe chừng vụnKết lại vào đây một thể tinhDạ quang đáy gió hoàng kim lộngLồng chút chân tâm dưới đáy hồn Vệt cát trôi mờ cố nhân phiêuNgà ngà trông bốn bể tiêu điềuĐô thành vãn bóng người xưa ấyChỉ chút thơ này với cô liêu Mà trăng chớm nụ à hoang lĩnhSa mạc sói tru

Lời biển

Sóng sánh đại dương buồn thế sự Có những áng mây thưa chẳng bện hình hài Và tiếng biển trời vọng vọng bên tai Đã bao phen nương dâu bãi bể Lớp lớp đổi thay Sóng vỗ bờ Ta say ngất chiều nay Nghe gió lùa nơi tà váy Mơn man thịt da Thế sự buồn chẳng nói Chỉ im lặng mây bay Gió chuyển mình Động một cuộc tình non non nước nước Ta không có những câu thơ vần điệu Để luồn sâu