Home Sáng tác mới Gẩy nắng

Gẩy nắng

Ta nắn dây nắng tháng Bảy chùng điệu giang hồ
Buông lơi cây đàn muôn dây
Chẳng đôi tay hữu hạn thiên tài gẩy nên khúc riêng tây
Chỉ hồn ta rung điệu nắng
Của một ngày tháng Bảy ngừng trôi
Đọng đáy ly rượu chiều cay ngọt

Câu thơ này
Là một sợi dây nắng đã rung lên
Thành phố bắt nhịp
Một khoảnh khắc buồn và đẹp
Thời gian ơi, trôi trôi
Để những gì qua đi còn mãi
Vẻ trinh nguyên

Cuộc đời vô tận
Nhưng chẳng thể vô tận như những dây nắng mặt trời
Mặt trời dù vô tận
Nhưng chẳng thể vô tận như tâm hồn ta bất diệt

Đó là cuộc chơi liên miên bất tuyệt
Của lớp lớp thời gian
Kì diệu
Tâm hồn ta
Chỉ nhỏ nhoi như giọt sương mai
Giữa vô tận cuộc đời

Hãy quên những điều này
Và nghe tháng Bảy gẩy điệu đàn
Của nắng
Và nếu mây tới
Là khúc đệm của mây
Và mưa ào ào trút cao trào
Và trăng
Nốt lặng vằng vặc lòng ta bất diệt

Sợi nắng này đã được nắn xong
Khi câu thơ vào hồi kết
Một cái kết mênh mông

Hà Thủy Nguyên

Thung mưa

Rộn nhịp mưa khua…tràn thung Gà hoang gáy loạn nước non cùng Ùn ùn sơn khí vờn chiều quạnh Còn tôi họa thơ… Tôi nhớ tôi đi những dặm trường Bên thành xưa cũ đã chìm sương Áo bào thấm thoắt luân hồi đọng Còn thơ giữa đoạn trường… Đàn trời hờ hững nhịp gió trời Thung mưa đã ngập thi tứ lơi Tôi gom ảo ảnh thành thơ cũ Cho hồn sống lại một cuộc đời Chân dẫm hài mưa nghe lạnh lạnh Nghe

Nhẹ

Gánh vầng mây buông mưa trôiHồ Tây thủy mặc trắng trờiTrà lơi lơi khóiNgọc lan ơi Tàn cả mùa xuân phác bóng chiềuTà huy mờ nhạt ý liêu xiêuXưa cũ vào cuộc yêuĐiệu mới cũng vừa phiêuĐô thành vào độ say đã nhiều Ý cạn lời nông thơ nhạt nhẽoChẳng lùa tới tận giới tiêu daoTrà nguội nhạt mùi say chẳng mãiNgọc lan hương nào bayChỉ nét họa úa mưaChỉ trận say trưa dang dở Rộ cuộc cười hài hước cả nhân gianHồ Tây sóng

Khung nắng

Khung nắng tĩnh bên chiều Và tôi đã yêu Mùa đông phải nắng Nhạt phai bạc gió Tóc mai lơ phơ Vạn vật trôi thinh lặng Nói cười không tiếng động Mùa giao mùa hiên đọng làn gió thoảng Hôm nay, tôi nhặt được thơ trên con phố đông người Chẳng dám quên dù một phút thoáng qua Tôi chờ đợi tôi ghé qua tôi Thăm một chiều nắng gió Cùng tôi nâng tách say mê Nhấp cà phê lên hơi chầm chậm Có một

Chiều lẻ

ChiềuĐơnLẻNgàn mây quaTrôi tuột kẽ tay tơ duyên níu giữ Ta nghe lòng buồn trườn triền mây xaGió hú hét tiếng triệu bóng vũ trụ quaChẳng gian nhà trú ẩnMê mê tỉnh tỉnh ai rõ ta mà Ta nghe nguội lạnh trong dòng máuPhủi bay đắm đuối chút tàn phai Mồ hoang mai lạnh hồn thiên cổHạ giới chơi hoài biết ai sayNhân sinh mấy kiếp cười man dạiCuồng quay đào bới một khắc vuiRụng rụng sương giăng chiều phố thịPhong trần khô lệ lạnh

Cõi tôi đìu hiu

Góc cafe nơi tôi đã cũ Có một Hà Nội cũng cũ mòn Người đàn bà đã liếm vệt son Chờ đợi Và ngày mai đều sẽ cũ Như hôm nay Nơi khoảng chiều ập xuống phố đông Trời chẳng ráng hồng rực rỡ Chỉ những đìu hiu đi qua tôi Nơi ánh cũ đô thành Tôi tìm thấy mình chân thực Trong đơn độc tuyệt đối chẳng cơn say Chẳng niềm vui Chẳng niềm đau Tôi đã xa rất xa bản tính Để thấy