Lọt…

Chẳng thế giới nào hồn ta lọt
Hẹp quá ai ơi mấy cõi đời
Uốn éo vo viên dòng ý thức
Gò chật thân trần một cuộc chơi

Khe trời ai rạch mà đỏ rướm
Nứt toác vầng mây ố buồn loang
Có thành núi cũ vừa nát bấy
Sơn hà vắng lặng cũng vừa hoang

Âm hồn rỉ rả chân núi vọng
Hồng đăng dẫn lối vết quỷ trôi
Mỉm cười nhịp tịnh hồn sông núi
Bung vỡ phàm thân dứt cuộc chơi

Vô vàn thế giới dần huyễn ảo
Nới rộng mênh mông mặc kệ đời
Một giọt rừng rơi vào kẽ mộng
Phơn phớt mây trời lộ thời trôi

Quỷ thành cửa khép hờ
Lại lại qua qua không thành vết
Xác thân rời rã
Ngắm đời mơ…

Hà Thủy Nguyên

*Viết nhân một lần đi chơi Ba Vì vào ngày 3-4/7. Hà Nội vừa qua một đợt dịch, bỗng thả cho bà con chạy rông, rồi nay lại thắt. 5 năm rồi mới leo lại lên núi này, thấy tan hoang hơn trước. Mỗi lần đi là một lần thấy nó thêm phần tan hoang.  Ảnh minh họa không liên quan gì đến Ba Vì, vì Ba Vì còn gì đâu mà chụp. 

Nằm xem sao rụng

Tôi sẽ đi đâu bên ngoài thế giới Vô biên quá ngàn vũ trụ xoay vần Bản đồ sao đã đốt Tới tận đâu cho gột sạch cơn điên   Tôi là "hoàng đế của vũ trụ vô biên" Nhưng chẳng thể mỉm cười qua vận số Dòng định mệnh xoay vòng không điểm đến Tôi mơ màng nghiền ngẫm vệt sao sa   Hôm nay tôi quá bao la Dải tinh tú lốm đốm màu cảm xúc Có một tôi ẩn mình phòng vắng

Phố mưa

Phong vân rớt một cơn buồn chúa tểTóc buông lơi khăn ướt tuột vai trầnTa trở về đây ly rượu ngọtĐổ tràn lênh láng bóng mưa buôngĐô thành đọngMột khắc buồnIm bặt Thời gian trút cơn say vào ai đâyCố nhân cũng tan như bóng mâyNhập nhoạng hơi men vừa chợt loãngPhố lạnh người qua nhạt dấu giày Lạnh ám phế thànhTục lụy ủ menTa đốt hay chăng một ngọn đènLướtÁnh phất phơCơn gió cũTay hứng chút ta rơi phố nhạt nhòa Hà Thủy Nguyên

Phác thu

Thanh như thuỷ, đạm như thu Huýt sương động phố không mùa Hàng hàng cổ tự rêu chẳng bám Lòng tôi có bện mưa buông Vẩy thu phác nền trời nhạt nhạt Đề dăm câu gói gọn một tình thơ Đời ai hiểu lòng ta từ vạn thuở Đêm nay vừa mở với vô cùng. Đời náo động chẳng dung làn gió nhẹ Quen vô mùa chẳng chịu nổi thu sang Người nông nổi chẳng quen hồn lãng đãng Hạnh phúc hờ chẳng nhượng bộ

Tuổi tung cánh

Khi tôi đọng mặt hồ chút buồn hờ xưa cũ Quăng dây câu màn sương phẳng lặng tờ Chút thơ cựa quậy Nơi trái tim nhịp đập yếu mờ Tháng ngày này ôi êm dịu quá Cái êm dịu dối lừa Của tuổi về trưa Tôi chìm dần giấc ngủ thờ ơ Vờ vĩnh mặc bên ngoài náo động Vờ vĩnh trói đôi cánh đại bàng góc phòng chật hẹp Giả quên gió lốc lặng rồi Nằm vô định ngắm bầy se sẻ chuyền cành

Thơ một đêm xuân

Hoang đêm Những mái nhà u uất hận đô thành Rít oán màu xuân không sắc Lại một bài thơ đã thêm Lại một ngày đau qua nhanh Lại một tương lai chẳng chắc Lại chuỗi dài thắc mắc Về vô hạn trần gian Bầy âm hồn chẳng tan Rít hơi cay trần thế Níu bám điều chi Chút cơm cặn canh thừa Chờ tinh thần thối rữa Lại thêm người thối rữa Lại thêm Lại thêm Và đêm ứa cơn đói khát Ôi đô