Home 2018 Tháng Bảy

Nằm xem sao rụng

Tôi sẽ đi đâu bên ngoài thế giới

Vô biên quá ngàn vũ trụ xoay vần

Bản đồ sao đã đốt

Tới tận đâu cho gột sạch cơn điên

 

Tôi là “hoàng đế của vũ trụ vô biên”

Nhưng chẳng thể mỉm cười qua vận số

Dòng định mệnh xoay vòng không điểm đến

Tôi mơ màng nghiền ngẫm vệt sao sa

 

Hôm nay tôi quá bao la

Dải tinh tú lốm đốm màu cảm xúc

Có một tôi ẩn mình phòng vắng

Bật cười khúc khích

Ô kìa bóng thời gian

Phản chiếu vô biên

Nơi những kẻ điên

Chỉ là con rối của vô hình vô ảnh

 

Khoảnh khắc này ôi mong manh

Tôi đang mơ ôi thế giới chưa thành

Bóng tôi phản chiếu ngàn thế giới

Tôi đọc tôi mà thấu rõ cõi đời

Nhìn kìa chiếc lá đã rụng rồi

Vũ trụ lướt qua tôi không tiếng nói

Tôi từ biệt những bóng hình vĩ đại

Để trọn vẹn là tôi, căn phòng kín mênh mông

 

Đêm nay sao có rụng không?

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 Tháng Bảy

Điệu hờ

Vuốt tơ trời giong giong
Vẽ đường cong cong
Nối vô biên liên miên viễn mộng

Hờ…
Mây nước…
Bụi bụi mưa mưa tấc lòng ngâu
Hồn ai tan loãng bên cầu
Hồn ai tự vẫn tửu lầu ngàn thâu…

Hờ…
Lụa là…
Thắt giải đồng tâm ngàn kiếp
Cơ đồ… Lá…
Uyên ương … Mưa…
Long lanh đáy nước cung Ngô
Thiếp về cõi Việt đắp mồ hoa
Này lá, này mưa, này lụa, này tan…

Hờ…
Hồ điệp…
Ép khô điển tích ngàn năm
Mộ vỡ tan
Tình lìa đời
Cánh rã thân tàn
Không hẹn kiếp sau
Gieo hồ điệp mộng chốn nhân gian
Mộng trong mộng giữa mộng đại ngàn mà thôi

Hờ…
Điệu khúc
Nghê Thường uốn éo dòng trăng
Hồ ly ve vuốt vĩ
Vinh hoa quay cuồng
Suối tham độc dòng truy hoan
Trường hận bầy thánh nhân dân dân nước nước
Vớt trăng lên
Cạn trăng đi

Hờ…
Cuộc cờ…
Này khúc trăng trăng
Này núi sâu sâu
Tích tịch tình tinh
Nguyệt đồ phượng khúc
Vực sâu. Vực sâu.
Huyết sương ngùn ngụt
Khải hoàn gió lộng
Đâu bóng tình nhân?
Hỡi lửa thiêu thân về tro bụi
Hỡi bụi ào ào trận cuồng phong
Hỡi cuồng phong hất tung cờ thế sự
Phủ hoàng hoa hẹn ước tương phùng…

Nhớ hờ hiện hữu
Nhớ hờ hư linh
Chập chờn mưa
Tơ duyên đứt nối
Ngàn kiếp ái ân cô đặc giọt giọt chiều
Giọt giọt vỡ
Rượu lênh láng kinh kỳ
Ai đến
Ai đi
Ai biết
Ai vòng một đường cong
Định thiên tình mệnh
Tơ trời ta níu ta buông…

Hà Thủy Nguyên

*

Tập thơ Mùa Dã Cổ của Hà Thủy Nguyên
hiện có trên Hang Cáo.

Mời bạn tìm sách tại ĐÂY.

Home 2018 Tháng Bảy

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió

Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian

Khắp thân trắng rợn màu ký ức

Ô, ta lạc nơi nao

Miền xa quá khứ nào

 

Mưa rơi rơi một màu thanh nhã

Ta đếm sầu dưới mái hiên xa

Mặc gối ai quỳ mỏi

Lời thánh nhân quốc quốc gia gia

Người cùng ta chẳng đoái hoài

Hứng giọt trời

Ướp hương lơi

Có những chiều không thế tục

 

Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục khách

Bén mùi nhơ bẩn những cơn tham

Ta xé từng trang giấy

Đốt lò hương cố nhân

Mưa nay đã sạch lòng trần

Thánh nhân sao hiểu thấu

Ôm lẽ u mê lải nhải

Trói buộc đời

Ta đốt chúng thì sao?

Ngàn vạn năm sau ai nhớ ta, nhớ chúng

Nào có sao

Chẳng bằng chiều nay nép thân bên người

Cười một điệu vô tâm

Say một làn môi

Cạn một đời ân ái

 

Và mưa vẫn rơi muôn nơi

Ta ủ sầu lên tóc

Thoáng mùi hương ký ức

Níu kéo người không buông

Ôm mãi tình si thoát tục

Chịu mang tiếng “tình trường chí đoản”

Người có vì ta mà rũ bỏ thế gian

 

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta đã chết trong một ngày mưa

Mưa vương vương hồn ta

Nơi khoé mắt người ứa mưa

Người đã nhớ ta xưa

Người sẽ nhớ ta xưa

 

Ta đã đi qua muôn kiếp phồn hoa

Nắm tay người dưới mưa

Ngắm trần gian mờ mịt

Thưởng nỗi sầu nhen nhóm cõi tâm tư

Dệt tơ sầu thành tấm chăn ân ái

Ấp ôm nhau trong cơn trường mộng

Tỉnh thì sao, mà mơ tiếp thì sao

 

Mưa thôi rơi rồi ư?

Ta đợi sầu như đợi mùa mưa gió…

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 Tháng Bảy

Thưởng trà dưới mưa

Nhấp một ngụm trà
Lay mưa
Lưa thưa ai đứng bên gò
Oan hồn chợt tan lòng oán
Thây tàn hư vô
Chuông chiều vọng vọng nấm mồ

Người dịu lại sau cơn cuồng nộ
Lòng tro tàn thấu suốt cõi nhân gian
Hương trà thoảng một chút tơ thanh thoát
Say và say, thi tửu cũng nhạt nhoà

Có những mùa mưa đến và đi
Một chung trà biệt ly rồi tụ hợp
Ai uống cùng người
Lạnh
Cô quả hồng trần
Kiếp thần nhân
Lạc giới đến đây ngắm đau thương
Với cõi lòng trống trải

Người ngồi bên đại mộ ngắm mưa rơi
Rót một chung trà
Oán nhân lánh cả
Mây đã phủ dung nhan
Mơ màng sáu cõi
Người ngâm thơ nhàn

Ai đã đi qua mưa rơi
Sẽ thấm hơi trà lơi lơi
Sẽ thấy hận đời tiêu tán
Hỉ lạc sầu bi
Tất thảy rã rời
Giám ngục kia khép của rồi
Phòng giam trống rỗng âm ti

Người gẩy điệu vô vi
Trà đã nhạt màu
Mưa đã đi
Và ta cũng đi…

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 Tháng Bảy

Long Điểu truyện – Chương 19: Phượng Hoàng Ca

Khúc đồng ca vang vọng, vọng sâu tới cõi lòng Dã Vương. Cõi lòng hắn cuộn lên trăm muôn ký ức của Chúc Thịnh Lai. Hắn vừa né đòn của Thiên Phụng vừa bay về phía tường thành. Thiên Phụng lập tức đuổi theo, nhưng do bị thương nên bị bỏ lại một đoạn.

Dã Vương từ hai lòng bàn tay toé ra tia lửa đen. Hắn ném hai cuộn lửa về phía Vương Minh. Dưới chân thành chỉ vang lên tiếng hét:

– Cha! Cẩn thận! – Đó là Vương Lâm. Cậu bé đã cưỡi sói trở lại chiến trường.

Hai cuộn lửa đen của Dã Vương giáng xuống, Vương Lâm đã thấy rất gần nhưng không thể nào tránh kịp, chỉ sững sờ giương mắt. Thiên Phụng vừa hay đứng chắn trước cuộn lửa, giang rộng đôi cánh hứng trọn. Lửa đen ám vào bộ lông vàng óng ánh của phượng hoàng khiến cô bé quằn quại rú lên đau đớn.

– Quả nhiên ngươi không phải Điểu Thiên Hoàng, hắn là ai chứ? Hắn không bao giờ chịu mất một cọng lông vì người khác.

Dã Vương ném dồn dập lửa đen vào chim phượng hoàng, nhưng cô bé vẫn giương cao đôi cánh. Lửa đen không nóng rực mà lạnh lẽo thấu xương, đau giống bị hàng vạn mũi kiếm róc rỉa từng thớ thịt da. Tuyết lúc này rơi càng nặng hơn, gió vun vút lướt qua tai cô bé.

“Phượng hoàng ơi

Phượng hoàng ơi

Sao nỡ ra đi trong chơi vơi”

Tiếng đàn tích tịch tình tang thong thả vọng ra từ phòng điều khiển. Tiếng đàn tuy đơn độc nhưng uy lực chấn tứ phương, có phần mãnh liệt hơn cả dàn đồng ca binh sĩ.

Bóng trăng vằng vặc giữa trời

Những lời nguyện ước muôn đời chẳng phai…

Phượng hoàng ơi! Phượng Hoàng ơi!

Mau dậy thôi, dậy đi thôi!

Chập chờn bướm lượn trên đồi

Nằm nghe hờ hững tiếng đời dần trôi…

Điệu nhạc khiến Thiên Phụng sáng rực lên dù lửa đen đã bám lấy toàn thân cô bé. Ánh sáng mỗi lúc một chói loà thành một quầng trắng xoá. Bầu trời dời đổi. Những đám mây đen tan biến, tuyết lặng.

Này chốn bồng lai

Này tiên cảnh

Này suối nỉ non

Này bướm dập dềnh

Ngủ vùi chôn hết tâm tình

Sống đời nhàn hạ sao lòng buồn tênh

Nhìn kìa biển rộng

Nhìn kìa mây xanh

Nhìn vào đôi mắt long lanh

Ai đem giăng sáng giãi thành lệ tuôn?…

Bầu trời lộ rõ đã vào giữa đêm khuya. Ánh trăng sáng vằng vặc giữa nền trời thuỷ tinh trong vắt. Ánh trăng vàng chuyển dần sang sắc xanh dịu. Thiên Phụng lắc mình bay lên cao hoà vào ánh trăng xanh, biến ảo thành một bóng hình thiếu nữ mờ mờ trong quầng sáng.

Dã Vương nhìn lên mặt trăng đã chuyển hẳn sang màu xanh, nghiến răng:

– Nữ thần Thanh Nguyệt… Điểu Thiên Hoàng, ngươi dám lừa ta!

Hắn phi thân bay lên mặt trăng, nộ khí hừng hực, toàn thân bốc lên ngọn lửa đen sì. Luồng sáng của ánh trăng xanh dịu dàng lan toả, hắn càng đến gần thì lửa càng tắt lịm. Ánh trăng xanh lướt qua gương mặt trắng bệch của hắn, trong đầu hắn vang lên đủ thứ tiếng nói của những ký ức tràn ngập yêu thương và đau đớn.

Hắn gằn giọng:

– Được lắm Điểu Thiên Hoàng! Điểu tộc của ngươi sẽ chẳng bao giờ được yên!

Dã Vương quay lưng bay ngược về phía Tây thét lên một tiếng rền rĩ:

– Rút quân!

Đại quân của Dã quốc thất thểu chạy theo sau vương chủ của chúng. Vương MInh thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn lên bầu trời, khẽ mỉm miệng cười:

– Không ngờ lại là thật… nữ thần Thanh Nguyệt…

Vương Minh ra hiệu cho quân rút lui vào trong thành. Lúc này, Điểu Thiên Hoàng mới xuất hiện. Người gảy đan hát khúc phượng hoàng ấy chính là chàng. Điểu Thiên Hoàng thở dài:

– Mong rằng chuyện ở đây, tướng quân không tiết lộ ra bên ngoài!

Vương Minh gật đầu:

– Quả là được mở rộng tầm mắt! Tướng quân bấy lâu nay lao tâm khổ tứ bảo vệ nữ thần, quả không phải chuyện dễ dàng!

Ánh trăng xanh bắt đầu nhạt dần. Mặt trăng lộ ra sắc vàng. Thiên Hoàng nhìn lên trời, chau mày hốt hoảng:

– Nguy rồi, Thiên Phụng sắp không chịu được!

Trên nền trời, màu xanh huyền ảo lịm đi. Tuyết lại bắt đầu rơi. Từ trên cao, con chim phượng hoàng cánh tả tơi máu rơi xuống. Trong nháy mắt, Vương Lâm vốn đang đứng gần đó, đã thúc sói nhảy lên cao, đỡ lấy chim phượng hoàng. Con chim hiện hình thành cô bé Điểu Thiên Phụng khắp người đầm đìa máu, đang run rẩy mê man. Vương Lâm ôm chặt cô bé, phi sói về phía tường thành.

Ôm Thiên Phụng trong vòng tay, trái tim Vương Lâm đập mạnh thổn thức. Cậu bé thấy hiện trong tâm trí của mình hình ảnh bản thân lúc đã trưởng thành, ghì chặt chặt một thiếu nữ xinh đẹp, chính là hình bóng của nữ thần mặt trăng xanh. Tất cả đều rất chân thực và hiện hữu. Trong ảo ảnh cậu thấy môi mình lướt trên môi người thiếu nữ, hôn một nụ hôn đầy đam mê và dục vọng. Hai má cậu đỏ bừng xấu hổ, chân cố thúc sói phi nhanh vào trong tường thành.

Ngay khi Vương Lâm đưa Thiên Phụng vào đến thành thì cửa thành bắt đầu hạ xuống. Vương Lâm trao trả Thiên Phụng cho cha cô bé rồi chạy đến gần cha mình. Vương Minh xoa đầu con trai:

– Làm tốt lắm, con trai! Đúng là thủ lĩnh của bầy sói.

– Bao giờ cha về với mẹ con con?

Vương Minh lắc đầu cười không nói gì. Vương Lâm “Hừ” một tiếng:

– Trong lòng cha chỉ có Chúc phu nhân và con cái của bà ta chứ đâu có mẹ con con!

Nói đoạn, cậu bé hất tay Vương Minh, nhanh như cắt nhảy lên lưng sói rồi phi ra khỏi tường thành. Vương Minh toan gọi lại thì Thiên Hoàng ngăn:

– Không sao! Cậu bé bản lĩnh hơn người… Sau này ắt có duyên nợ với con gái ta.

Lúc này, Chúc Thái Sơn mới xuất hiện. Cậu bé nhìn Thiên Phụng khắp thân đẫm máu, không thể kìm nổi nước mắt rơi ra từ khoé mắt:

– Quận chúa… quận chúa…

Thần Cơ và Điểu Âu cũng dắt tay nhau chạy đến. Thiên Hoàng thấy Thần Cơ liền bảo:

– Cháu đi cùng ta, giúp ta chăm sóc cho Thiên Phụng.

Thần Cơ nhăn mặt khó chịu. Cô bé ghét nhất là có người sao bảo mình. Nhưng nghĩ lại thì dù sao Thiên Phụng cũng cứu biết bao mạng người trong thành Trấn Tây nên Thần Cơ đanh dồn cơn tức xuống, lon ton đi theo Điểu Thiên Hoàng.

Thành Trấn Tây lại trở lại yên bình. Điểu Tùng được Hoàng Tế Thiên đưa về phủ Trấn Tây theo con đường địa đạo trong hang ngầm. Vết thương của chàng đã được chữa lành. Vết thương của Thiên Phụng cũng đã khỏi, nhưng cô bé vẫn mê man bất tỉnh nhân sự Trong cơn mơ, cô bé lẩm bẳm những điều xa lạ chẳng ai còn nhớ rõ. Tế Thiên lần đầu cầm vào tay cô bé để bắt bệnh thì ngay lập tức bị cuốn vào một đoạn ảo ảnh đứt nối về một thế giới sụp đổ. Tế Thiên giật mình rụt tay lại với ánh mắt lo lắng:t

– Những ảo giác này…

Thiên Hoàng đứng bên cạnh tiếp lời:

– Đó ko phải là ảo giác, đó là ký ức. Đó là năng lực của nữ thần Thanh Nguyệt. Thế giới chúng ta đang sống đây mới chính là ảo giác. Nhưng có cách nào khác đâu ngoài việc tranh đấu để chọn cho mình một ảo giác tốt đẹp hơn. Khi nào những bí mật của nữ thần được hé lộ thì chúng ta sẽ thoát khỏi đây!

Tế Thiên im lặng. Những điều Thiên Hoàng nói quá mơ hồ, sao có thể tin cho được! Chàng chợt nghĩ: “Dã Vương muốn săn lùng để giết chết nữ thần bằng được, chẳng lẽ vì lý do này…”

– Thiên Phụng sở dĩ bị mê man vì không thể thoát khỏi tâm cảnh của ký ức. Bình thường con bé ngủ rất nhiều, sở dĩ cũng là do vậy! – Thiên Hoàng nói tiếp – Tế Thiên, ta muốn ngươi tìm cách ức chế não bộ của con bé, để những ký ức không phát tiết bất ngờ. Nó sẽ không nhớ gì về chiến công hôm nay của nó, không nhớ rằng nó là nữ thần, không nhớ ký ức của nhiều kiếp trước. Nó sẽ chỉ nhớ thân phận Điểu Thiên Phụng, quận chúa Điểu tộc của mình mà thôi.

Tế Thiên e dè:

– Việc đó không khó… nhưng… ta e làm vậy khó lường được hậu quả!

Thiên Hoàng cười lớn:

– Ngươi sai rồi! Hậu quả gì cũng không đáng sợ bằng việc để Dã Vương phát hiện ra thân phận thật của nó, truy bắt nó và giết nó giữa bàn dân thiên hạ để thị uy.

Tế Thiên ngập ngừng nhưng cũng đã đồng ý:

– Ta cần một người có luồng năng lượng lớn, thuần khiết để tác động vào não của quận chúa. Năng lượng của ta đã quá tạp do phải thử nhiều phương pháp khác nhau. Vương Minh thì không đủ mạnh. Cả hai vị tướng quân các ngài đều bị thương nặng. Bây giờ thực sự là…

– Còn có cháu! – Thần Cơ đẩy cửa đột ngột bước vào – Cháu đủ mạnh. Cháu cũng muốn nhân dịp này hết nợ với tướng quân đây… Cháu không muốn nợ Điểu tộc.

Hà Thủy Nguyên

Đọc các chương của Long Điểu truyện tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/

Home 2018 Tháng Bảy

Trường ca Hồ Khúc

I – Hồ mộng

Ta gẩy đàn khung trời đã cũ

Khúc trăng sao xao động đáy Tây Hồ

Ta ẩn mình nơi sương

Cửu vĩ hồ ve vuốt tơ sen

Duyên ai ấy à se dang dở

Cho ai ấy à tương tư

Trăng ấy à ánh bạc

Thơ ấy à đang nhen

Ký ức dâng lên tràn căng bầu ngực

Ứa tình nhân gian

 

Hỡi ai chính nhân quân tử

Luyến ái ta ư?

Sợ ta ư?

Có nghe ta cười nói đêm thâu

Hay đã lấp đầy lời thánh nhân vô nghĩa

Ta cô độc gẩy khúc tình hoan lạc

Ta với ta đối ẩm cùng trăng

Hương sen mơ, hương sen mơ

Sóng Tây Hồ hay sóng hải sa

Ta trút bộ lông hồ tinh đã cũ

Thoát hình hài, thoát cả bóng dáng xưa

Ta nhập vào điệu khúc

Ta nhập vào nhân duyên

Dân dân nước nước ta không bàn đến

Khách phàm nhân sao hiểu thấu lòng ta

Cứ ra rả

Lời trung nghĩa đã mòn nhân loại

Lẽ đúng sai

Mớ tơ nhện rối bùi

 

Ta sẽ chôn mình trong giấc ngủ vùi

Trong cơn mơ ta thấy mình giác ngộ

Tâm chẳng bận một chút tơ trần thế

Chẳng cơn mơ quấy quả cuộc thanh tu

Ở mãi giữa mùa thu

Nơi ranh giới hai bờ sống chết

Hai bờ mê mê tỉnh tỉnh

Nhưng tất thảy chỉ là cõi vô minh

Ta trói buộc thân ta nơi chứng ngộ

Tấm áo thanh tu sao nặng thế

Ai cởi dùm ta chăng?

Cơn mơ sao sâu thế

Ai đánh thức ta chăng?

 

II – Hồ duyên

Ta trần truồng sau cơn mê mộng

Rửa trôi bụi ham muốn giấc mơ xa

Ta ẩn thân trong một kiếp cầm ca

Nhúng xác thần nơi bùn nhơ hạ giới

Nơi vũng lầy của những điều tăm tối

Được trang hoàng bởi ngàn đoá sen tươi

Những nấm đất chôn oán hồn canh mộ

Những hầm sâu tới địa ngục tanh hôi

 

Ta loã lồ bên đầm sen ngày ấy

Đợi thánh quân để thức tỉnh ngôi thần

Để mây mưa gột sạch lòng ham muốn

Suối Tham kia đà phong ấn linh thần.

Ngai vàng để mà chi

Muôn dân quỳ dưới đất

Tôn vinh ngài nơi lăng tẩm

Ướp hồn ngài trong nấm mộ

Để rút cạn tinh linh nuôi kẻ xa lạ đớn hèn

Anh hùng ư? Nào có để làm chi

Muôn dải đất rồi cũng tro tàn xương cốt

Mệt mỏi chăng nơi lầu son gác tía

Sách thánh nhân đè nặng tấm lưng gầy

 

Ta đã mệt nơi Long Thành chật hẹp

Khúc đàn trăng chẳng động vạn tầng không

Ta đã chán làm một kiếp cầm ca

Làm bông sen quân nâng niu âu yếm

Ta bước khỏi bầu trời đã cũ

Lướt sóng dập dềnh

Lênh đênh bể trầm luân

Nơi chẳng đâu là bờ bến

Ta hư vô gẩy dăm điệu trăng sao

Và ngây ngất vò rượu thơ lai láng

Nợ hồng trần tựa kim giữa biển khơi

 

III – Hồ hải

Cuộc gặp gỡ của đôi người lý tưởng

Biển vô biên

Và vũ trụ vô chừng

Ta lai láng ứa một dòng ký ức

Bộ ngực căng cho duyên nợ lên tình

Chàng chẳng bợn một chút hơi trần thế

Đeo đuổi hoài tuyệt đích của hư vô

Ta tuyệt đích nhất tiếu khuynh nhân thế

Ta hư vô chẳng thèm áo thanh tu

Ta trong trắng, ô, cần chi y phục

Chàng tiêu diêu nào biết lẽ thánh nhân

Cùng gảy khúc tơ tình

Biển ánh màu trăng

Trắng da thịt gợi hồn mơn trớn

 

Trận mây mưa dập dềnh theo cánh sóng

Biển vỗ thuyền

Trăng vỗ gió biển vang

Ta và chàng ân ái điệu vô vi

Kìa vũ trụ đã chuyển vần thanh sắc

 

Ta và chàng lặng im không tiếng nói

Bể trầm luân đưa đẩy mặc thời gian

Ta ôm chàng rớt giữa mộng nhân gian

Giữa phàm trần không giàu sang phú quý

Cũng chẳng chút hùng tâm tráng chí

Chỉ mơ hồ ghi nhớ lý tưởng xa

Chàng ôm ta thây kệ đời lướt qua

Cho đến khi xa vắng cả

Có gì đâu, cố nhân như bóng ma.

 

Nơi biển khơi ta thức tỉnh

Chàng đã đi, ơi hỡi, chàng đã đi

Để giữ mãi phút giây tuyệt mĩ

Ta sẽ về đâu

Này biển có sâu

Ta chìm xuống cùng ngươi

 

IV- Hồ mệnh

Ta thoát thai tự bao giờ chẳng rõ

Quên mệnh thần cho nhẹ nợ nhân sinh

Điệu khúc xưa ta đã quên chẳng nhớ

Và đời trôi, ai lạc lối ai rồi

 

Ta vô tư viết vần thơ ký ức

Tự trói mình nơi duyên nợ xa xưa

Trong cơn mơ sóng lênh đênh chìm nổi

Ta nào nhớ nổi ta xưa

 

Những đêm trăng ngực căng tròn ký ức

Trắng dục tình không níu kéo tơ duyên

Chỉ nỗi buồn còn lại

Cố nhân hồn có tan?

Có nhớ ta giữa trần gian?

 

Ta vẫn nằm đây, Long thành chốn cũ

Vạn vạn đổi thay chẳng che lấp hồn ta

Ta lại lạc giữa đêm thu

Những đêm ma đi dạo

Khi sống chết phủ sương mù

Bóng cửu vĩ phe phẩy ánh trăng

Ta nhập lại hoá thân

Cho vui cuộc phong trần

Mặc nước mặc dân

Mặc giàu sang phú quý

 

Ta gặp lại thánh quân

Ta gặp lại cố nhân

Chỉ mỉm cười cạn chén

Tơ duyên này ta mặc ai se

Và ta hát cổ khúc ngàn xưa.

 

V – Hồ ly tự khúc

Ha ha

Ha ha

Ha ha ha

Nghiêng trận cười

Điêu tàn loài người

Điệu hồ ly quay cuồng cõi xa vời

 

Ta bày cuộc chơi

Đâu nào loài người

Khoác bào trăng – văng vẳng đồng cổ vọng

Cởi thực tại – lồng lộng hàn phong phiêu

Xác hoa bay bay mùa mạt thế

 

Này ta nốc vò rượu độc

Máu cuộn trào cơn lốc ào ào

Hồn hỡi hồn gào

Hộc máu sử thi

 

Đâu nào loài người

Cưỡi cuồng vân – ngất ngây men dã cổ

Hủy luân thường – lãng đãng thú hoan ca

Điệu cười man man mùa mạt thế

 

Này ta xé lụa dưới mưa

Cười nghiêng trái đất ngàn xưa

Hồn hỡi hồn mơ

Nhuốm màu cổ nguyệt

 

Đâu nào loài người

Biệt nhân thế – tiêu diêu miền sơn cước

Xóa thánh nhân – chấp chới xứ mây bay

Cơn say mờ mờ mùa mạt thế

 

Cuộc chơi ai thành ai bại

Cười một trận oán thù phai

Hồn về trong hạt sương mai

Hồ ly say nuốt một vài điệu ca

 

Cuộc chơi ngà ngà

Mây khói la đà

Trăng đã già

Ta là ta hay ai là ta?

 

Bên kia bờ thực

Ai thổi điệu ngân nga

Đợi bạn trà…

 

Lảo đảo bờ ảo

Rượu hay trà?

Hoan ca hay trầm mặc?

Bên kia mờ mờ bạch sắc

 

Ta nguyện chết giữa hai bờ thực ảo

Dòng sông xanh rờn rợn bóng tinh cầu

Yên ba vỗ vỗ nhạc sầu

Hồ ly ta hát dăm câu

Buông xuôi – trà rượu nhạt màu

 

Xác hoa phủ kín, men trăng thoảng hồn…

 

Hà Thủy Nguyên

 

Home 2018 Tháng Bảy

Long Điểu truyện – Chương 18: Dã Vương

Một mình Thiên Phụng trong thể năng lượng phượng hoàng chao lượn giữa bầu trời, vừa để phả lửa đốt cháy kẻ địch, vừa tránh mũi tên và khí độc của binh đoàn bất tử. Những linh hồn thoát ra khỏi vỏ áo giáp tụ lại thành một khối mây xám xịt. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng con phượng hoàng mà Thiên Phụng biến hoá lại rất lớn, ngang ngửa với Điểu Thiên Hoàng, nên đám người Dã Quốc không thể ngờ được rằng kẻ đang thiêu huỷ binh đoàn bất tử kia chỉ là một cô bé con hay lười biếng và vô phép tắc. Hoa nương nương và Sái Thương trông mà hết hồn hết vía, tìm cách rút lui cho nhanh chóng.

Binh đoàn bất tử đã vơi đi nửa quân số mà Thiên Phụng vẫn còn hăng máu chém giết. Đám mây đen trên trời mỗi lúc một phình to, đã bao trùm cả chiến trường rộng lớn. Trời tối sầm lại, lặng gió. Không khí oi nồng bốc lên mùi hôi thối của xác chết. Thiên Phụng thấy vậy, ngưng đốt phá, bay về phía đám mây đen. Cô bé khè lửa vào đám mây nhưng chúng không hề suy chuyển, vẫn cứ tiếp tục bay về bức tường thành.

Ngồi trong trung tâm điều khiển, Thần Cơ, Thái Sơn và Điểu Âu cũng nhận thấy tình hình nguy ngập. Ba đứa trẻ không biết đám mây đen kia là cái gì, nhưng chắc chắn là chẳng hay ho rồi. Thần Cơ nói:

– Mây độc này sợ nguy đến tính mạng… Mong là quận chúa sẽ không nghịch dại.

Thái Sơn tiếp lời:

– Cách tốt nhất bây giờ chỉ có dùng quạt thôi, mà như thế thì tường thành lại mở!

– Không được! Bọn lính kia xông vào, ta làm sao chống nổi!

Điểu Âu vỗ đùi:

– Phải rồi! Bọn này mà bị phát nổ thì chắc tan thôi. Kho thuốc nổ của ta còn nhiều lắm! Mìn chôn dưới đất này, bom ném tầm xa này, dây nổ liên hoàn này…

Thần Cơ xách tai Điểu Âu khiến cậu bé la oai oái:

– Thế mà nãy giờ còn ở đây nói nhảm, sao không nói từ đầu, mau đi bố trí thuốc nổ đi thôi. – Đoạn, cô bé quay sang Thái Sơn – Khi nào chị về đến nơi thì hẵng thổi gió nhé!

Thái Sơn ừ hữ không nói gì, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Thiên Phụng đang lượn lên sà xuống mà chưa tìm được cách xử lý đám mây xám. Con phim phượng hoàng sáng lấp lánh như ánh trăng trong những đêm thanh tịnh mấy lần định bay xuyên vào đám mây nhưng lại phải tránh ra, xem chừng trong mây có khí độc.

Thiên Phụng chán không muốn quan tâm đến đám mây và binh đoàn bất tử nữa, bay về phía Hoa nương nương và Sái Thương. Lửa phượng hoàng nóng rẫy phun thẳng vào hai vị nữ tướng. Trong đầu Thiên Phụng bấy giờ chỉ nghĩ ” Đã mất công diễu võ dương oai rồi thì phải nướng chín được cái gì đó chứ”. Bị Thiên Phụng truy sát, hai nữ tướng chạy như vịt, vừa chạy vừa la hét:

– Đại vương, cứu thiếp, cứu thiếp…

Thiên Phụng càng hăng máu, khắp toàn thân rực sáng như mặt trời ngày hè chói chang. Những tia sáng xuyên qua đám mây xám, tuy không làm tan mây nhưng khiến nó co rút lại quằn quại.

Một tiếng cười ha hả vang lên. Tiếng cười rền rền như sấm động, điệu cười cứa tận xương:

– Điểu Thiên Hoàng, đã lâu không chạm trán…

Thiên Phụng ngừng khè lửa bay lên cao nhìn về phía tiếng cười vang lên. Cô bé xoè đôi cánh rực rỡ nhìn chăm chăm vào vào một đám mây xám xịt khác có hình như đôi cánh bướm đen khổng lồ. Giữa đám mây hình cánh bướm, một đôi mắt đen sì không có lòng trắng đang nhìn cô bé với ánh nhìn vô cảm. Thiên Phụng thầm nghĩ “Rõ ràng hắn nhầm ta là cha ta, có lẽ vì thế mà có phần e dè chăng!”

Đám mây cánh bướm chạm vào đám mây đen do oán khí của binh đoàn bất tử hình thành, tạo nên chuỗi sấm sét uỳnh oàng đinh tai nhức óc. Những tia điện chiếu thẳng vào bức tường thành bằng đồng. Thiên Phụng thấy vậy lao vào đỡ tia điện. Tia điện đánh trúng vào cánh bên trái của cô bé khiến cô bé mất thăng bằng, ngã lăn xuống đất.

Máu của cô bé chảy ròng ròng. Thiên Phụng vẫn tự nhủ: “Không được! Bây giờ mà hoá nhân thân thì sẽ lộ mất!” Thiên Phụng giương cao cánh, cố bay chậm chạp lên trời.

Bức tường thành bắt đầu cử động ken két. Thiên Phụng đã bay lên cao hơn tường thành. Cô bé lao về phía đám mây hình bướm như một cuộn lửa sáng rực rỡ. Cánh quạt khổng lồ chuyển động, xoay thành một cơn lốc thốc ào ào về phía binh đoàn bất tử. Chúng vẫn đứng im bất động gườm gườm vững vàng không bị gió quật đổ. Nhưng đám mây đen oán khí bị gió xoáy xé tan. Chỉ còn đám mây hình bướm bay lên cao hơn, Thiên Phụng cũng bay theo sau, nên không bị gió làm cho chao đảo.

Máu trên cánh Thiên Phụng vẫn cứ tứa ra, cô bé chao đảo lạng qua lạng lại, không có được vẻ uy dũng như trước. Đám mây bướm đen bấy giờ mới phản công, lao về phía cô bé. Từ cánh bướm tiết ra lớp bụi chì. Bụi chì được phóng vào chỗ rỉ máu, máu ngả thành màu đen. Con bướm mây phình to ra, dùng mấy cặp chân lông lá bấu chặt lấy Thiên Phụng. Thiên Phụng giãy giụa cảm thấy những xúc tu cắm sâu vào da thịt mềm mại của mình, đè nghiến bóp nát từng mạch máu. Thiên Phụng khè lửa vào đôi mắt của con bướm. Tia lửa vụt tắt bởi hàn khí toát ra từ đôi mắt lạnh lẽo của nó.

Miệng con bướm sâu hoắm, lởm chởm gai dí sát vào cổ Thiên Phụng. Thiên Phụng thở gấp, vung đôi cánh. Máu của cô bé văng vào mắt của con bướm. Con bướm giãy nảy. Mắt của nó sùi lên một chất dịch đen cháy xèo xèo. Nó buông Thiên Phụng ra. Thiên Phụng lảo đảo nhưng vẫn cố giữ thăng bằng.

Con bướm đen hiện nguyên hình là một thanh niên tóc dài xoã ngang lưng, mặc bộ giáp đen bóng loáng bó sát người. Vẫn đôi mắt đen u tối, đáng sợ, lạnh như địa ngục. Da hắn trắng bệch, gân lên những đường xanh của mạch máu. Hắn dùng tay quệt vết máu và dịch đen ở khoé mắt mình, nhếch mép cười:

– Ngươi… không phải Điểu Thiên Hoàng!

Cùng lúc ấy, một chuỗi tiếng nổ vang lên. Bùm! Bùm! Bùm!… Tiếng nổ này là do thuốc nổ của Điểu Âu bố trí dưới chân tường thành. Khi binh đoàn bất tử tiến vào cổng thành thì thuốc nổ sẽ phát nổ theo từng đợt. Những lớp vỏ chì tan chảy trong trận lửa hừng hực dưới chân tường thành.

Lớp oán khí mờ mịt bốc lên theo khói lửa. Những gương mặt méo mó mờ ảo rít lên tiếng thét sởn gai ốc. Lớp oán khí ùa vào trong thành. Quân đội Điểu tộc ngập ngừng hoang mang không biết nên xông vào đánh hay lên bỏ chạy.

Một người lính dũng cảm tiến lên, thọc mũi giáo vào luồng oán khí. Luồng oán khí bao trọn lấy anh ta. Chỉ trong giây lát, anh chàng đã hoá thành cái xác khô. Gương mặt của anh lính hoà vào luồng oán khí, cũng la hét căm hờn.

Thấy vậy, toán lính hò nhau rút lui. Lúc này quân đội không người chỉ huy, có thể có tổ chức như vậy chỉ có thể là quân của Điểu tộc.

Bỗng nhiên, bốn bề vang lên khúc hát trầm hùng. Tuyết bắt đầu rơi. Những xác chết và vết máu lênh láng chiến trường bị tuyết phủ lên. Tuyết lất phất làm tan đi khí u uất của nhiều ngày chiến trận.

“Chén rượu này
Hòa máu anh hùng
Quất roi ngựa
Bụi mờ biên tái
Chén rượu này
Cạn tim chính nghĩa
Nguyện phơi thây giữa đại ngàn
Thân xác anh hùng hư vô
Tinh thần anh hùng tuyệt đối
Cạn chén thôi
Cạn chén thôi…”

Dã Vương nghe khúc hát, chợt khựng người. Khúc hát càng vang vọng, hắn càng nhăn nhó, như thể có cái gì trỗi dậy bên trong. Hắn gừ gừ:

– Chúc Thịnh Lai… – Đoạn, hắn lầm bầm gì đó.

Thừa cơ, Thiên Phụng văng máu vào mặt hắn. Hắn dùng tay gạt máu. Xem ra máu phải rơi trúng vào mắt hắn mới khiến hắn quằn quại! Có thể, điểm đáng sợ nhất trên cơ thể hắn lại là điểm yếu cốt tử nhất. Tuyết phủ trắng trên máy tóc dài và tấm áo choàng đen nhưng do hắn vung vẫy rất mạnh nên tuyết tóe ra xung quanh. Tuyết làm dịu đi cơn đau mà Thiên Phụng vẫn cố cắn răng chịu đựng từ lúc bị trúng tia sét của Dã Vương tới tận bây giờ.

“Thân xác anh hùng hư vô
Tinh thần anh hùng tuyệt đối”

Khúc hát trầm hùng ấy vốn là khúc hát Chúc Thịnh Lai sáng tác cho nghĩa quân rừng Bạch Tùng. Tiếng hát đồng ca đang vang lên khắp chiến trường ấy cũng chính là của nghĩa quân. Nghĩa quân do Vương Minh dẫn đầu đã bao vây tường thành. Khúc hát ấy khiến oán khí dịu lại, mờ dần khí chì. Vương Minh tách khỏi nghĩa quân tiến lại gần luồng oán khí. Ba quân toan giữ lại nhưng Vương Minh khoát tay ra hiệu rằng mình không sao.

– Các ngươi ở đây đều là tử sĩ vô danh, nhưng ai cũng từng có một thời oanh liệt – Vương Minh nói bằng một giọng ngậm ngùi. – Ở đây có cả binh lính của Dã Quốc, Điểu tộc, Long tộc, và có lẽ của cả nghĩa quân rừng Bạch Tùng nữa. Thì sao chứ, tất cả đều hàm oan mà chết trên chiến trường. Có người bỏ lại gia đình, có người bỏ lại sự nghiệp riêng, thân xác hoá đất, linh hồn đau đớn. Các ngươi muốn giữ mãi nỗi đau này sao?

Một giọng nói như thể ngàn vạn tiếng đồng thanh:

– Trong nỗi đau ta thấy mình tồn tại! Ngươi có thể cho ta cái gì?

Vương Minh nén khí trong ngực rồi bung ra:

– Không! Đây không phải là tồn tại! Các ngươi bị trói buộc bởi một thiết lập chấp niệm của Dã Vương!

Luồng oán khí lập tức bùng phát tức giận, toan bao trùm Vương Minh. Vương Minh ho sặc sụa nhưng vẫn cố đứng vững:

– Các ngươi giết ta cũng được… nhưng… hãy nhớ những ký ức hạnh phúc trong đời các ngươi… Những ước mộng đẹp đẽ… Tồn tại chính là ở giữa đau khổ và hạnh phúc. Oán hận mà làm gì… Giết ta đi, ta không có gì để oán hận, ta sẽ đánh thức các ngươi!

Sau lưng Vương Minh, nghĩa quân rừng Bạch Tùng vẫn cất cao giọng hát. Quân đội của Điểu tộc cũng hòa vào tiếng hát thành một bè mạnh mẽ và uy lực:

“Quất roi ngựa
Bụi mờ biên tái
Chén rượu này
Cạn tim chính nghĩa
Nguyện phơi thây giữa đại ngàn”

Từ đại ngàn sâu thẳm của dãy Đại Sơn hùng vĩ, tiếng sói lại hú lên tràng dài xuyên màn tuyết trắng xóa.

Hà Thủy Nguyên

Mời các bạn đọc các chương trước tại đây: https://hathuynguyen.com/tag/long-dieu-truyen/