Home 2018 / page 3

Kẻ mơ

Tôi đã quên mình là kẻ mơ
Lơ thơ trên phố
Dọc ngang tìm lời giải đố
Chẳng viết nổi câu thơ

Có những chiều thu lạnh nhạt trôi qua
Tôi đi và đi giữa dòng người
Dòng đời trôi đi đâu về đâu
Dòng sông ra biển tìm cái chết
Còn tôi hư huyễn thoát giấc mơ
Để rơi vào cơn mơ khác
Thêm tầm thường
Thêm giả dối

Muôn vàn kiếp phù du
Đâu ai tỉnh
Phật cũng rơi vào hư huyễn thế giới trùng trùng
Niết bàn vô vọng khua tay với
Chỉ nỗi buồn
Và buồn
Và cô độc như tôi

Tôi buồn
Kẻ mơ đi giữa vạn cơn mơ
Tuồng nhập thế có hạ màn đâu nhỉ
Tôi chẳng thể quên vở diễn
Cố say đời cho ảo hoá
Và ngày mai ai sẽ khóc sẽ cười

Một ngày thu đã cạn
Gió bạc phố
Chẳng lò sưởi nào cháy nơi tim
Những môi héo lạnh chờ cô độc
Chờ xác xơ cho tĩnh lặng linh hồn

Ai có nghe
Có nghe
Gió về
Mùa sầu thảm thả sương giăng thành phố
Nơi ta chọn một cơn mơ
Để nhớ mình đang mơ
Nỗi buồn ở đó
Người đi qua cười nhạo đã khô môi

Đêm chuyển mùa mưa rơi
Mơ ơi mơ ơi
Ta cứ buông lơi
Mặc câu thơ cũ mới
Mặc đời nhớ nhớ quên quên
Thơ đã viết lên
Niết bàn cũng đổ
Phật đã giáng trần
Hào quang nhạt cả
Chỉ còn gió bạc
Phố dài chơi vơi

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 3

Bông và mùa thu

Mùa thu lăn dài theo những giọt mưa. Những giọt mưa bứt lá rụng tơi bời. Lá xanh, lá vàng lốm đốm trên khoảnh sân nhỏ hẹp. Khoảnh sân lọt thỏm giữa một khu ngồn ngột nhà cao tầng. Im lặng tới đáng sợ! Sự đáng sợ không bắt nguồn từ sự hoang vắng! Đáng sợ là vì trong những căn nhà bề thế ấy có người cũng như không. Cơn mưa, mùa thu hay chiếc lá đều chưa từng nhìn thấy chủ nhân của khu nhà. Chúng chỉ thấy một con chó bông nằm say ngủ trên hiên nhà, luôn miệng “ăng ẳng” trong những cơn mơ.Bông bừng mắt tỉnh dậy. “Gấu!” Ngạc nhiên chưa… Bộ lông trắng muốt được tẩy rửa bằng dầu gội đầu đâu mất rồi. Bông mang máng nhớ tới cái quảng cáo gì đó có hai con thiên nga trắng lội nước, một con khi vục đầu xuống thì màu trắng được thay dần bằng màu đen. Chẳng lẽ mưa mùa thu đã cướp mất màu trắng trên bộ lông của nó. Nó thành một con chó đen mất rồi… “Gú… ú…” Bông tru lên vươn vai đứng dậy…

Qúai! Ngồn ngộn nào là núi… là núi… Chẳng thấy những ngôi nhà cao tầng đâu, chẳng thấy cái hiên lát gạch bóng loáng đâu… chỉ thấy đá chồng chất thành một cái hốc.

Bông nghe thấy tiêng gió rít, tiếng ầm ầm của ngàn con voi giày xéo cánh rừng đang trào qua các núi đá đen sì. Bông lao người ra khỏi hốc đá. Nó chạy thục mạng, chạy như chưa bao giờ được chạy, chạy vì tranh được cục xương của một con chó dữ nhà hàng xóm, chạy muốn bay trên những thân cây đổ, dẫm nát cả đám muỗi vắt trốn trong đám địa lan , cỏ sắc dưới nền đất. Nó thích thú biết rằng có một con lũ rất to đang đuổi đằng sau nhưng nó cũng sợ con lũ ấy sẽ đòi lại màu đen trên lông nó. “Gú…ú…” Nó lại tiếp tục tru lên!

Nước lũ thấm vào chân nó lạnh buốt. Lũ càng dâng cao, màu đen trên lông nó càng bị tẩy đi. Bông lại trở về làm Bông. Nó thất vọng khịt khịt cái mũi…

Ôi chào… Lại một giấc mơ. Gío tạt mưa vào hiên nhà khiến nó tỉnh, thoát khỏi cơn lũ đang nhấn chìm dần màu đen trên lông nó. Bông gục đầu lên hai chân trước ngán ngẩm nhìn mưa thu rào rào kéo tuột nắng xuống mặt lá vàng. Cái cảnh buồn tẻ của mùa thu thành phố! Buồn tẻ tới muốn thè cả lưỡi ra cho đỡ thèm, đỡ nhớ lúc đuổi nhau với thác lũ giữa bốn bề xám xịt của đá, của núi, của rừng, của mây đen…

Nhìn kìa, mây trên trời đen chẳng ra đen, trắng chẳng ra trắng! Làm sao loài người có thể yêu mùa thu ở thành phố được nhỉ. Một chút nắng, một chút gió, một chút lá, một chút mưa… cái gì cũng một chút… đến là ức chế! Bông phì một hơi nhìn đàn kiến đang bu vào miếng thịt của nó ăn còn thừa vứt trong chiếc bát sắt ở xó nhà rồi uể oải đứng dậy. Mưa tạnh!

Bông bước xuống sân dạo một vòng ở mấy nhà quanh quanh. Một cô nàng bốn chân phe phẩy đuôi đuổi đàn kiến xếp hàng tránh lụt. Bông sững người giây lát, nó nghe thấy tiếng thác lũ đuổi đằng sau. Lại quái lạ nữa rồi! Xung quanh làm gì có núi mà vẫn có lũ rừng! Bông ba chân bốn cẳng chạy vội tới cô nàng. Cô nàng giật mình “ẳng” lên một tiếng “ứ hự”. Bông chẳng để cho ả kịp hiểu điều gì, nó dùng đuôi mình ngoắc chặt vào đuôi đối phương, đè hai chân sau lên tám móng. Cô ả “ư ử” rồi tru lên như chó sói. Tiếng nước bên tai Bông lúc một rõ và nó nghe thấy cả tiếng màu đen đang lan dần, lan dần trên từng sợi lông trắng muốt.

Mưa thu trong phố vẫn đẹp một cách sáo rỗng, mưa thu ru ngủ loài người trong âm điệu đều đều, buồn buồn, mưa thu làm ta quên những cơn lũ rừng. Nếu một ngày đẹp trời nào đó, ta chợt thấy cảnh trời mưa trong lá vàng rơi trở nên tẻ nhạt, ta chợt nghe thấy tiếng ào ào của nước xối từ trên cao tít gần trời đổ xuống thì phải chăng… ta cũng chẳng khác gì con Bông nhà ta.

Hà Thủy Nguyên
Hà Nội, ngày 5 tháng 10 năm 2005
Home 2018 / page 3

Tôi mênh mông

Tôi viết bài thơ cho tôi

Tôi

Tôi

Tôi

Nẻo đường xa mịt gió

Phản chiếu những vẻ tôi

Tôi khóc

Tôi cười

Tôi ân ái và tội lỗi

 

Vun vút ngược chiều tôi

Ti tỉ hình hài

Có mang mặt người không nhỉ

Tôi không phải

Không bao giờ

Là hạt bụi của vũ trụ vô chừng

Tôi chưa chết và không bao giờ chết

Tôi vĩnh viễn mênh mông

Thời gian – dòng sông đã cạn dòng

Tôi khơi thông từng khoảnh khắc

 

Trông kìa, tôi đang diễn

Hình chiếu tôi đang quay cuồng nhân gian

Dù thiện ác cũng tròn vai

Nhân loại tung hô hay sỉ vả

Tôi đều đón nhận như những giọt sương mai

Giọt sương mai

Giọt sương mai

Đọng

Và biến mất

Sau nụ cười

 

Nhân loại quên tôi thì sao?

Tôi đã quên nhân loại

Những kẻ lao đi trong cuộc đua dài

Cán đích là đáy mộ

Nhân loại là tôi còn tôi là ai

Như giọt sương mai

Tôi biến mất

Không cười không khóc

Vì tôi nào phải hạt bụi giữa vô biên

 

Các bạn đang nghe tôi huyên thuyên

Thế thôi

Sương đã khô

Bụi đã bay rồi…

Tôi về nơi thượng nguồn thời gian đã cạn

Và im

Im

Mmmmm

Giọt trời rơi

Giọt đời tuôn

Còn tôi mông mênh

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 3

Ta chọn buồn như mệnh số

Ta chọn nỗi buồn

Vì thế gian vui cười quá

Vui cười đến lạc hồn

Mê đắm chân trời xa

Vui trong những cơn say

Và điên vũ điệu triền miên

Bay và bay

Trong cơn hoang loạn tinh thần

Để quên mình rất gần

Rất gần

Cõi hư vô

Nơi đơn độc

Trong nỗi buồn lặng

 

Ai đang vui cười ngoài đó

Có nghe mưa, nghe mưa

Đời buồn đã tạnh chưa

Ta cạn ly rượu chưa

Ta sống tận đời chưa

Ta cần gì bay trong ảo tượng

Khi nơi đây

Ta chiêm ngưỡng nỗi buồn giọt giọt

Lưu hồn ta khoảnh khắc mùa thu

Ta đã buồn cả vạn năm

Với nụ cười cô độc

Nụ cười không vui sướng

Không bay

Không say

Cười lạnh

Trần thế đâu cần hiểu ta

Ta đâu cần hiểu mi

 

Ta nhìn hư vô xoay vũ điệu vô biên

Ta mỉm cười chọn buồn như mệnh số

Buồn neo ta nơi đây

Để ta đi giữa loài người

Cho trọn kiếp

Chẳng đoái hoài mai sau

 

Cùng buồn, ta như mây mưa

Cùng buồn, ta nghe lưa thưa

Vang và vang tơ đàn xưa

Tơ đàn mùa tâm can

Không vũ điệu thế gian

 

Ta buồn không nước mắt

Ta buồn không rên than

Ta chỉ cười lặng lẽ

Ngắm ta và thời gian

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 3

Khúc ca trong tù

Giám ngục mù

U…

Tối tối lang thang góc tù

Huýt điệu nhạc phù du

U u…

Tiếng còi tuýt dài

Ngày mai lại ngày mai

Đi giữa những ai ai

Hàng hàng khuôn mặt

Giận dữ

Khóc cười

Tham lam

Uất hận

Mây đã giăng trời mù

Đời đã bước vào thu

 

Góc tù kia có kẻ

Lẩm bẩm lời đả đảo

Ôm giấc mơ thiêu rụi

Nhưng chẳng dám tự thiêu

Hắn đả đảo đời

Hắn đả đảo mình

Nơi địa ngục đấu tranh vì không gì cả

Vì lý tưởng ma

Của những vòng xoay

 

Góc tù kia có kẻ

Mân mê mặt nạ thiện lương

Viết lên bốn bức tường

Những lời “yêu thế giới”

Hô hào tương lai mới

Lấp liếm mộng bá quyền

Trong cơn say diệt chủng

Có nghe mùi xác rữa

Trong từng thớ tế bào

 

Góc tù kia có kẻ

Bán linh hồn chờ đợi vận may

Uốn lưng quỳ lạy

Ăn cho no

Uống cho say

Con đàn châu đống

Nhân danh sự sống

Đắp rác thối thành mồ

Xây lâu đài quỷ dữ

 

Góc tù kia có kẻ

Ra tay cứu thế

Hướng về ảo giới

Thiên đường đã đổ

Lang thang khắp phố

Vươn gọi trời cao

Thượng đế chốn nao

Lời kinh đẫm máu

Có nghe tiếng gươm khua như lời thánh

Có hay những oan hồn câm lặng ngập giữa đức tin

Khăn trùm che kín dẫn về vô vọng

Nơi đáy địa ngục này

 

Góc tù kia có kẻ

Cặp kính thông thái sáng lòa

Giải thích và giải thích

Không sao hiểu rõ bốn bức tường

Không sao hiểu rõ lời mình nói

Những chỉ dẫn sai đường

Vẫn đóng vai hiền triết

Đã một đời lặng lẽ

Lại tiếp tục lặng lẽ

Và lặng lẽ

Nơi đáy ngục

Nơi chẳng có con đường nào để chỉ dẫn sai

Nơi những bức tường hiện diện không cần giải thích

Và họ vẫn không quên diễn vai

 

Một kẻ không về đâu cả

Loạn trí giữa mênh mông

Chính là giám ngục mù

Không nhìn thế giới

Cứ đi qua phòng tù

Huýt sáo u u

U ngục, gió gọi hồn

U u u

Hồn nào đang lạc lối

Hãy mau vào ngục

Tự do cô đơn quá

Có nghe chăng?

 

Tự do là một nhà tù vô tận

Tôi đã bước vào và chẳng thể quay ra

Nơi tiếng u u im bặt

Bóng tối và ánh sáng vô vị như nhau

Nơi thế giới muôn màu muôn vẻ

Nhưng đều phai nhạt nay mai

Và tôi nữa

Sẽ chẳng là ai

Giữa nhà tù chẳng bức tường giam giữ

Giám ngục mù không thấy tôi

Huýt sáo u u qua hư vô

 

Hà Thủy Nguyên

 

 

Home 2018 / page 3

Ác mộng

Nhân một lần đọc lại thơ Văn Cao

Tôi đón đầu mùa thu

Bằng những người đã cũ

Những người đi qua cơn ác mộng thiên đường

Mệt rũ cánh bên bờ thiện ác

Ha hả cười cho vợi bớt chông chênh

 

Chiếc lá nào rơi giữa mông mênh

Tôi nằm ngắm vạn thiên đường rơi rụng

Những thiên thần lạc lối

Có nghe đôi cánh đổi màu

Theo cơn điên trần thế

Nơi tôi đã ở rất lâu

Ngước nhìn thiên đường khinh miệt

Loài chúa nhân tạo nào đang ngự trị cõi không

Và bầy thiên thần lông bông buộc chân mình bằng sợi dây cao quý

 

Lập trình cõi không

Ảo tưởng loài quỷ đói

Tham lam đức tin

Cho trọn mộng chuyên quyền

Những linh hồn tật nhược đang vận hành thế giới

Nay cũng rơi xuống đời tay với với trời cao

Vô vọng kêu gào

Lý tưởng

Những triết thuyết mơ hồ ám ảnh

Bắt nhốt ta trong giấc mộng hão huyền

 

Ai có nghe trời thu

Linh hồn ai đọng mưa mù

Vương nơi lá rụng

Hồn thu xa lững thững dạo về

 

Một mùa thu lại một mùa thu

Tôi đã thu trọn một đời

Không đợi chờ xuân đến

Tôi đã đợi khải huyền mau đến

Cho tan nát cơn điên

Tôi đã quên

Khải huyền đọng da thịt tôi từng khắc

Và người cũ chưa từng rời nhân gian

Vẫn ở trong cơn ác mộng thiên đường

 

Hà Thủy Nguyên

*Ảnh Văn Cao, Nguyễn Đình Toán chụp ngày 25. 11. 1992 tại nhà riêng gác 2 – số 108 Yết Kiêu.

Home 2018 / page 3

Tôi – Mưa – Cải Cách và Cứu rỗi

Mưa… mưa không dứt… những ánh nắng vội vã trở nên đáng sợ. Nắng lờ nhờ một thứ giả tạo. Mọi sự vội vã đều giả tạo. Giả tạo yêu vì không thể yêu, giả tạo cô đơn vì không thể sống cô độc, giả tạo sự tự tin vì đầy những mặc cảm và muốn trốn chạy khỏi chúng bằng đủ loại khoe mẽ với cuộc đời… Con người là vậy! Vội vã sống, vội vã thở, vội vã ăn, vội vã làm việc và vội vã chết… Mọi thứ đều lướt qua một cách khó chịu, giống như ánh nắng le lói sau mưa kia. Nó đã không thể kiên nhẫn đợi hết cơn mưa (có lẽ vì sốt ruột muốn vạn vật thoát khỏi ngập úng hoặc là nó đã quen với sự chuyên chế của mặt trời), do đó, nó quyện theo mùi ẩm mốc, hôi thối và những con côn trùng bẩn thỉu. Mọi sự cứu rỗi vội vã đều mang theo những nghiệp chướng ô trọc.

Hàng ngày, tôi sống với những cuộc chiến suy nghĩ, những khát khao cải cách, những mong muốn cứu rỗi nhân loại khỏi vũng lầy của tinh thần. Nhưng rồi tôi nhận ra tôi không đủ dũng khí để lao xuống vũng lầy ấy, để tạp nhiễm mọi thứ đời thường được nuôi dưỡng bởi sự vội vã, tôi không phải bông sen lớn lên trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Tôi độc đoán tới mức chọn cho mình một cuộc sống bình lặng, cố biến mình thành ý tưởng của sự cải cách và cứu rỗi. Không thể cải cách được ai, tôi chỉ cải cách mình, tìm kiếm niềm vui trong mỗi điều mới mẻ diễn ra với bản thân. Không thể cứu rỗi ai, tôi chỉ có thể tự cứu rỗi mình khỏi vạn vạn nghĩ suy không điểm đến được tạo bởi chuỗi thời gian xoay vòng vô tận.

Hôm nay tôi bình lặng trong căn phòng, không làm gì cả. Ngoài kia là tiếng người cười nói, tiếng hát karaoke và tiếng ánh nắng vô thanh chiếm cứ cơn mưa. Tôi im lặng nhìn vài hình ảnh lướt qua đầu, vài điều lo lắng về tiền bạc và danh tiếng cuộn lên trong tâm trí. Rồi tất thảy im ắng. Những tiếng vọng siêu nhiên xa gần đứt nối, rồi chấm dứt. Tôi rơi vào bóng tối, không phải ánh sáng tâm thức. Mọi lời thuyết giảng về ánh sáng đều đến từ những kẻ tràn ngập đức tin tới mức không nhận ra rằng đó là sự giả dối, như con cá điện dưới đáy sâu cố đuổi theo cái ánh sáng lừa mị của chính mình.

Trong bóng tối, tôi ý thức được tôi. Tôi trở nên toàn thể. Trong bóng tối mọi cảm nhận đều trở nên vi tế và cái đẹp nảy sinh. Tôi không ngập trong ánh sáng bởi vì tôi chính là ánh sáng. Bằng ánh sáng của mình tôi kiến tạo mọi thứ! Tôi kiến tạo nên khoảnh khắc này ẩn sâu trong sự bình lặng. Đức tin của tôi là chính mình và thế giới là tấm gương phản chiếu chính tôi. Trong khoảnh khắc này tôi không thuộc về nhân loại. Trong khoảnh khắc này tôi đã hoá thân thành ý tưởng.

Mưa nữa chăng? Nắng nữa chăng?

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 3

Nằm xem sao rụng

Tôi sẽ đi đâu bên ngoài thế giới

Vô biên quá ngàn vũ trụ xoay vần

Bản đồ sao đã đốt

Tới tận đâu cho gột sạch cơn điên

 

Tôi là “hoàng đế của vũ trụ vô biên”

Nhưng chẳng thể mỉm cười qua vận số

Dòng định mệnh xoay vòng không điểm đến

Tôi mơ màng nghiền ngẫm vệt sao sa

 

Hôm nay tôi quá bao la

Dải tinh tú lốm đốm màu cảm xúc

Có một tôi ẩn mình phòng vắng

Bật cười khúc khích

Ô kìa bóng thời gian

Phản chiếu vô biên

Nơi những kẻ điên

Chỉ là con rối của vô hình vô ảnh

 

Khoảnh khắc này ôi mong manh

Tôi đang mơ ôi thế giới chưa thành

Bóng tôi phản chiếu ngàn thế giới

Tôi đọc tôi mà thấu rõ cõi đời

Nhìn kìa chiếc lá đã rụng rồi

Vũ trụ lướt qua tôi không tiếng nói

Tôi từ biệt những bóng hình vĩ đại

Để trọn vẹn là tôi, căn phòng kín mênh mông

 

Đêm nay sao có rụng không?

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2018 / page 3

Điệu hờ

Vuốt tơ trời giong giong
Vẽ đường cong cong
Nối vô biên liên miên viễn mộng

Hờ…
Mây nước…
Bụi bụi mưa mưa tấc lòng ngâu
Hồn ai tan loãng bên cầu
Hồn ai tự vẫn tửu lầu ngàn thâu…

Hờ…
Lụa là…
Thắt giải đồng tâm ngàn kiếp
Cơ đồ… Lá…
Uyên ương … Mưa…
Long lanh đáy nước cung Ngô
Thiếp về cõi Việt đắp mồ hoa
Này lá, này mưa, này lụa, này tan…

Hờ…
Hồ điệp…
Ép khô điển tích ngàn năm
Mộ vỡ tan
Tình lìa đời
Cánh rã thân tàn
Không hẹn kiếp sau
Gieo hồ điệp mộng chốn nhân gian
Mộng trong mộng giữa mộng đại ngàn mà thôi

Hờ…
Điệu khúc
Nghê Thường uốn éo dòng trăng
Hồ ly ve vuốt vĩ
Vinh hoa quay cuồng
Suối tham độc dòng truy hoan
Trường hận bầy thánh nhân dân dân nước nước
Vớt trăng lên
Cạn trăng đi

Hờ…
Cuộc cờ…
Này khúc trăng trăng
Này núi sâu sâu
Tích tịch tình tinh
Nguyệt đồ phượng khúc
Vực sâu. Vực sâu.
Huyết sương ngùn ngụt
Khải hoàn gió lộng
Đâu bóng tình nhân?
Hỡi lửa thiêu thân về tro bụi
Hỡi bụi ào ào trận cuồng phong
Hỡi cuồng phong hất tung cờ thế sự
Phủ hoàng hoa hẹn ước tương phùng…

Nhớ hờ hiện hữu
Nhớ hờ hư linh
Chập chờn mưa
Tơ duyên đứt nối
Ngàn kiếp ái ân cô đặc giọt giọt chiều
Giọt giọt vỡ
Rượu lênh láng kinh kỳ
Ai đến
Ai đi
Ai biết
Ai vòng một đường cong
Định thiên tình mệnh
Tơ trời ta níu ta buông…

Hà Thủy Nguyên

*

Tập thơ Mùa Dã Cổ của Hà Thủy Nguyên
hiện có trên Hang Cáo.

Mời bạn tìm sách tại ĐÂY.

Home 2018 / page 3

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta sầu như một mùa mưa gió

Trăng tàn rơi rụng đáy trần gian

Khắp thân trắng rợn màu ký ức

Ô, ta lạc nơi nao

Miền xa quá khứ nào

 

Mưa rơi rơi một màu thanh nhã

Ta đếm sầu dưới mái hiên xa

Mặc gối ai quỳ mỏi

Lời thánh nhân quốc quốc gia gia

Người cùng ta chẳng đoái hoài

Hứng giọt trời

Ướp hương lơi

Có những chiều không thế tục

 

Kìa tàng thư đã hoen ố tay tục khách

Bén mùi nhơ bẩn những cơn tham

Ta xé từng trang giấy

Đốt lò hương cố nhân

Mưa nay đã sạch lòng trần

Thánh nhân sao hiểu thấu

Ôm lẽ u mê lải nhải

Trói buộc đời

Ta đốt chúng thì sao?

Ngàn vạn năm sau ai nhớ ta, nhớ chúng

Nào có sao

Chẳng bằng chiều nay nép thân bên người

Cười một điệu vô tâm

Say một làn môi

Cạn một đời ân ái

 

Và mưa vẫn rơi muôn nơi

Ta ủ sầu lên tóc

Thoáng mùi hương ký ức

Níu kéo người không buông

Ôm mãi tình si thoát tục

Chịu mang tiếng “tình trường chí đoản”

Người có vì ta mà rũ bỏ thế gian

 

Ta sẽ chết trong một ngày mưa

Ta đã chết trong một ngày mưa

Mưa vương vương hồn ta

Nơi khoé mắt người ứa mưa

Người đã nhớ ta xưa

Người sẽ nhớ ta xưa

 

Ta đã đi qua muôn kiếp phồn hoa

Nắm tay người dưới mưa

Ngắm trần gian mờ mịt

Thưởng nỗi sầu nhen nhóm cõi tâm tư

Dệt tơ sầu thành tấm chăn ân ái

Ấp ôm nhau trong cơn trường mộng

Tỉnh thì sao, mà mơ tiếp thì sao

 

Mưa thôi rơi rồi ư?

Ta đợi sầu như đợi mùa mưa gió…

 

Hà Thủy Nguyên