Chầu gió

Tây phong u u ải bắc lu mờ vết chân hoang ngóng đại ngàn … ngưng…
Hoang vu non lĩnh khí thờ ơ ta nghe lòng rỗng chân mây chẳng níu phím trăng buông khuất bóng hư vô vũ trụ…hờ…
Ta cố dịu một cơn cuồng loạn nghe gió mọc kẽ da hóa tuyết băng lã chã
Lạnh này ai đã lặng một cuộc chờ
Lặng một cuộc nhân sinh mạng người sao rụng không gian vụn toang hoác lỗ không định trước
Bạn bè xa thẫn bóng chiều tà
Vút đàn bi ca
Vỗ nhịp vọng tiếng ta nghe ta văng vẳng cõi ngã điệu ngả chiều nghiêng vị ngã hư vô
Mỉm môi cười khóe nhếch mắt buông tóc rủ lơ thơ đóng màn thế sự

Nhấn điệu gió và rung hồn sông núi
Ta buông dây bật phím hoa khai
Khai nhật nguyệt đã đổi màu sương tuyết
Hàm tiếu mơ hoa rụng đắp mồ
Mơ hoa mơ rượu cũng mơ mơ
Thảo mộc thảo thơ đành thảo thảo
Ta nỡ xôn xao một điệu hành

Số kiếp thanh thanh vận nước long đong giương cung nghe tiếng dây lách tách rụng cuồng phong ngựa gục bên cầu soi phận cùng lực kiệt
Gió táp mưa sa la đà sao đọng đơi chân trời hé lộ dương quang đãng tầng không cõi tịnh
Phiêu liêu xiêu xoáy lốc say say men nghiêng độ tinh cầu chìm đáy khơi xa sóng động
Chuyển mùa

Hây hẩy nồm đông nồng mây mưa thiên linh địa
Lây phây cõi bắc sắc điệp hoa sơn độ hà
Vệt sao đưa phong kín thời khắc khắc tùng cắc bạn bè xa điểm trống động nhân tâm
Ngất ngư chầu gió chiều đô thị
Góc thành đông mở cổng ngóng thanh phong

Hà Thủy Nguyên

Trường ca Thợ Săn

I- Ánh trăng Sâu hoắm tựa thời gian Quầng trăng vằng vặc Lực hút sôi trào Cơn điên trăng Khuấy động nhân tình Những chấn song hoen rỉ ứa đỏ Giam chúng tôi Hay giam trăng Dây thần kinh đang căng Mùi cơn điên thú dữ Chúng tôi giam mình trong lời tự thú Muôn vàn song sắt phồn hoa Thành phố ơi Có nghe tôi gầm thét Gọi rừng hoang thức dậy tận đáy hồn Tôi đã đi rất xa, Và xa Cánh rừng

Phúc âm sói lang thang

Trút bỏ những vai diễn tầm thường và giả dối Trút bỏ lớp mặt nạ đạo đức đớn hèn Móng vuốt cào ánh trăng ứa máu lả tả bụi vàng rơi Lóng lánh khung trời thẫm đỏ Ta lang thang, lang thang trong đêm, gặm đứt những nóc nhà, phủ trắng đô thành bằng màn sương huyền thoại Ta lang thang, lang thang trong rừng rậm, bấu chặt thảo hoa ướt đẫm sương đêm, say men nồng hơi sợ hãi của lũ người tanh hôi

Oẳn tù tì thì ra cái gì

Oẳn tù tì thì ra cái gì Ra gì nào biết làm gì đây Mình với mình, chọn mình nào nhỉ Thôi thì tất cả tan theo mây   Lạc hồn về Tây, mơ tiền kiếp Duỗi tóc bay bay theo gió đông Bàn tay năm ngón vờn gió lộng Thiều ca vang vọng mảnh trời trong   Này một nắm đấm về biển cả Hư vô tung tóe khắp miền người Thét to một tiếng như sấm động Đời nay tan hoang trong thiên

Lộng ca

Kinh kỳ nằm dài Ta chờ gió lộng Lộng ùa hoa rụng Lộng phàm nhân sân hận Lộng kịch trần khép màn Lộng bụi tan trong gió   Ta dạo bước kinh kỳ Sưu tầm gió Lộng mùa quá khứ Lạnh túi thơ Khúc ả đào í a phong nguyệt Rượu ngả nghiêng tràn phố không người Ta khóc một thời Ta cười một đời Bước giai nhân lang thang đêm tịch mịch   Lộng chiến tranh ồn ào náo nhiệt Lũ trẻ con khoe

Phúc âm say

Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa bướm, rồi thì cả Trang Tử và bướm cũng không phân biệt được thực ảo Người ta bảo mọi thứ đều là ảo tưởng, nhưng ảo tưởng có thật không thì không ai biết Kẻ nào tìm thấy bản thân giữa mê cung phản chiếu của chính mình? Những kẻ tạo ra ảo tưởng về thực tại rồi cũng lạc trong hành lang của mê cung thực tại mà thôi Hãy chạm vào thực tại bằng nhịp đập