Home 2016 / page 2

Quyền lực của phe trung lập đang hình thành

Thế giới trong nhiều thế kỷ luôn bị phân cực, hoặc Thiện hoặc Ác, hoặc cực Tả hoặc cực Hữu, hoặc Độc tài hoặc Dân chủ… Sự phân cực này tạo ra những trạng thái tâm lý phân cực, hoặc rất cuồng tín hoặc rất bài trừ, và thường tạo ra một vòng lặp trong hành vi: Vì rất cuồng tín nên bài trừ những gì khác biệt với niềm tin của mình. Hiện trạng này xảy ra ở khắp mọi nơi trên thế giới và trong mọi lĩnh vực của đời sống, đặc biệt là chính trị và tôn giáo. Những người nằm ở giữa 2 phân cực này được mô tả bằng một trạng thái vô cùng khó khăn: “Đi thăng bằng trên dây”. Trước đây, những diễn viên xiếc “đu dây” này luôn chịu sự chèn ép của 2 cực, nhưng đến nay, khi thông tin trở nên đa chiều hơn, trật tự này đã dần thay đổi.

Một thế giới đa chiều đang hình thành

Ở những thời đại trước, việc luân chuyển thông tin rất khó khăn, con người hoàn toàn phụ thuộc vào cộng đồng mà họ gắn bó như quốc gia, tôn giáo, Đảng phái… Bởi thế, việc cá nhân gắn kết với một cực nào đó trong xã hội không chỉ tạo cho con người sự ổn định về tâm lý mà còn cho họ sự an toàn trong việc sinh tồn. Con người luôn cảm thấy an toàn hơn khi ở trong một cộng đồng với những người giống nhau – một trạng thái mà chúng ta vẫn gọi là “sự đoàn kết”. Nhà kinh tế học được giải Nobel người Ấn Độ Amartya Sen đã có một cuốn sách rất thú vị đề cập đến vấn đề này có tên “Căn tính và bạo lực” (Identity and Violence). Trong đó, ông cho rằng, chính sự bảo vệ căn tính của mình đã gây ra những hỗn loạn và bạo lực trong xã hội. Trong khi ấy, con người có thật sự được sinh ra trong trạng thái phân cực ấy hay không?

Từ sau thế kỷ 17, nhu cầu chinh phạt những vùng đất mới của người phương Tây đã dần xóa nhòa những phân tách về địa lý, tuy nhiên, với tâm lý của người chinh phạt, họ luôn có mong muốn áp đặt văn hóa của mình lên các vùng đất thuộc địa. Tâm lý này lập tức gặp phải sự chống đối của văn hóa địa phương các nước thuộc địa. Đó thực sự là cuộc chiến của các căn tính. Tình trạng này tiếp tục kéo dài đến hết thế kỷ 20 và vẫn còn rơi rớt lại đến ngày nay. Đứng trước một thế giới phân cực như vậy, các học giả, các nhà khoa học, văn nghệ sĩ… thực sự  đều là những lớp người “đi trên dây” , bởi họ hiểu rằng sự phân biệt chính là gốc rễ của mọi bạo lực đang diễn ra. Nhưng cũng chính nhờ nhu cầu cần mở rộng sự chinh phạt và thâu tóm thế giới của các cường quốc như Anh, Mỹ, Pháp, Đức, Nga… mà các phương tiện giao thông và truyền thông trở nên hiện đại hơn. Một thế giới kết nối nhanh hơn, mạnh hơn, đa chiều hơn đã được mở ra nhờ các tuyến giao thông toàn cầu và Internet.

Ở một thế giới như vậy, các cá nhân, đúng như Amartya Sen đã nhận định, đột nhiên tham gia vào cùng một lúc nhiều hệ thống hơn trong xã hội, có nhiều căn tính hơn và vì thế, chúng ta trở nên đa nguyên hơn. Như vậy, ta có thể thấy, con người hoàn toàn có thể đa nguyên một cách nội tại chứ không nhất thiết phải ở trong một cực nào đó. Nếu đã ở trong một cực và yêu cầu họ chấp nhận những cực khác là một điều gần như không thể bởi bị ràng buộc bởi ý thức hệ, quy định, trật tự của hệ thống đó. Ví dụ như, nếu ai đó là một Đảng viên Đảng Cộng Sản sẽ không dễ dàng gì chấp nhận và đối thoại với một người hoạt động Dân chủ, và ngược lại. Cuộc giằng co này hoàn toàn có thể gây ra tình trạng xung đột kéo dài thậm chí là chiến tranh. Mặc dù con người hoàn toàn có thể đa nguyên nhưng hầu hết các nhóm người, các tổ chức đều không thể chấp nhận điều này ở các thành viên của mình và luôn tìm cách lôi kéo thành viên tiếp tục bám víu vào tổ chức, các nhóm người mà họ lựa chọn làm căn tính chính thống. Và giờ đây, cuộc chiến không phải là của các cực với nhau mà trở thành cuộc chiến của các hệ thống đơn cực để tiêu trừ đi tính đa nguyên nội tại của cá nhân.

Phe trung lập đang trở nên mạnh hơn

Trạng thái trung lập có thực sự là một trạng thái đu dây hay không, đúng về mức độ nguy hiểm nhưng không hoàn toàn đúng về bản chất. Những người giữ thái độ trung lập đều là những người có mong muốn giữ được sự đa nguyên nội tại của mình. Một chính phủ trung lập thật sự chỉ có thể được hình thành bằng các tiềm lực nội tại của chính mình, và nhờ thế tránh được tình thế phải lệ thuộc chủ yếu vào một cực nào đó trong bản đồ chính trị thế giới. Một tổ chức trung lập được xây dựng nên bởi năng lực đa dạng của các cá nhân và tư tưởng đa chiều của nhóm lãnh đạo.

Với sự kết nối đa chiều của kỷ nguyên thông tin, phe trung lập đang thoát khỏi vị trí thiểu số và bị thôn tính của mình mà chủ động khẳng định vị trí quyết định của mình trong cuộc chiến của các phe được phân cực rõ ràng. Ở tầm cỡ quốc gia, một ví dụ điển hình cho sức mạnh của trung lập là Ấn Độ. Quốc gia này đang đứng giữa 2 trục tranh chấp ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương là Liên minh Nga – Trung chống lại các Đồng minh của Hoa Kỳ bao gồm Singapore – Nhật Bản – Hàn Quốc. Trong cuộc chiến này, Ấn Độ hiện đang giữ thái độ trung lập và vị thế trung lập cùng với các tiềm lực của mình có thể cho phép đất nước này “đu dây” an toàn. Nhưng sẽ thế nào nếu số lượng các nước trung lập có thể liên kết với nhau một cách công bằng hơn thay vì để rơi vào tình trạng bị các nước lớn tranh nhau thao túng. Trước đây, Liên minh EU, Asean ra đời nhằm mục đích tạo ra các liên minh Trung lập, nhưng sau một thời gian, hầu hết các tổ chức này đều dần bị mua chuộc và chèo kéo từ các phe đang xảy ra xung đột và tranh chấp. Có thể rằng, để các quốc gia trung lập có khả năng giữ vững sự trung lập của mình thì trước hết mô hình nhà nước của họ phải được thiết kế dựa trên nguyên tắc đa nguyên và hợp tác chứ không phải sự phân cực.

Các quốc gia trung lập hiện nay đều có 2 hình thức chính thể: Hoặc dân chủ đa đảng, hoặc chuyên chế toàn trị. Cả 2 hình thức này đều đưa người dân vào tình trạng bị phân cực theo các cách khác nhau. Với hình thức dân chủ đa đảng, việc các cường quốc lôi kéo bằng việc hỗ trợ cho các Đảng đối lập nhau sẽ trở thành một cuộc chiến (có thể đổ máu hoặc không). Với hình thức chuyên chế toàn trị thì việc thâu tóm thậm chí còn trở nên dễ dàng hơn, và sự phân cực sẽ trở thành cuộc chiến của chính quyền và người dân, hoặc may mắn hơn, với các phe nhóm chống đối.

Trong khi ấy, số lượng các công dân, đặc biệt là các công dân trẻ, ôn hòa hơn và có sự đa nguyên nội tại sẽ không muốn lựa chọn một cực nào đó cố định, giống như Ấn Độ hiện nay, đang ngày càng gia tăng. Không còn gói gọn trong giới học giả, nghiên cứu khoa học, văn nghệ sĩ, lớp người này thậm chí có thể xuất thân từ rất nhiều tầng lớp khác nhau trong xã hội như học sinh – sinh viên, công nhân – nông dân, doanh nghiệp… Những tầng lớp này đều là những người tạo ra nền tảng cho xã hội và đặc tính công việc của họ, thậm chí còn không nhất thiết phải phân cực. Trước giờ, những người trung lập này, hoặc bị coi là đám người không có chính kiến, hoặc bị coi là đám cừu để các chính trị gia chăn dắt, thì thời điểm hiện giờ chính là thời điểm của họ.

Nếu ý thức được sức mạnh của kẻ đứng ngoài các cuộc chiến của mình, những người trung lập sẽ nhận thấy rằng chính họ là người quyết định xu hướng của xã hội chứ không phải nhà nước hay các tổ chức lãnh đạo. Sự trung lập cả trong tư tưởng và vị thế sẽ khiến họ biết cách lựa chọn thật sự những quyết sách đúng đắn và thiết thực thay vì bị dẫn hướng theo các quyết sách mang tính chất lợi ích nhóm. Sự lớn mạnh của phe trung lập sẽ làm giảm thiểu dần nền chính trị bị dẫn dắt bởi các chính khách mà thay vào đó là một nền chính trị ít tính chính trị.

Hà Thủy Nguyên

Home 2016 / page 2

Hãy cười vang cho kỷ nguyên bất định

“Có những thứ quá nghiêm túc đến mức chúng ta phải phì cười vì chúng”
(Neil Bohr – Nhà vật lý lượng tử thế kỷ 20)

“Why so serious?”
(Joker – Tên sát nhân điên rồ trong “The dark knight)

Chúng ta đang ở trong một thế giới hoàn toàn bất định, và dù hàng nghìn năm nay các chính trị gia, các lãnh tụ tôn giáo, các nhà khoa học, triết học … có cố biến thế giới thành đối tượng có thể xác định một cách rõ ràng thì nó vẫn cứ bất định. Thậm chí, càng cố xác định nó, nó càng trở nên bất định hơn, và vì nó càng bất định thì chúng ta càng phải cố xác định nó một cách nghiêm túc (Biết bao thế kỷ chúng ta đã phải cố tỏ ra nghiêm túc để tự lừa mình rằng thế giới là xác định). Đã bao giờ bạn thấy mỏi mệt về vòng lặp điên rồ này của thế giới?

Chấp nhận thế giới là bất định, không có nghĩa là ngồi im một cách lười biếng hay cầu giải thoát một cách hèn nhát. Nhưng cũng thật là ngu xuẩn khi chúng ta cố gắng vạch rõ ra cái nào là sai, cái nào là đúng, cái nào là tốt, cái nào là xấu, cái nào mới thật sự có giá trị còn cái khác là vô giá trị… ở một thế kỷ mà sự chuyển dịch đang diễn ra nhanh chóng (Tệ hại hơn, trên thế giới này, người ta chửi rủa nhau, mạt sát nhau, giết hại nhau, thậm chí là hủy diệt nhau chỉ để cố xác định cái thế giới này theo cách họ muốn thấy) Bạn có thấy mệt mỏi với một thế giới nghiêm túc thái quá đến vậy không?

Đang có rất nhiều người cố gắng thay đổi thế giới theo cái thước đo đầy tính xác định của họ. Quyền lực của thước đo sẽ phán xét và trừng phạt bất cứ ai đó khác biệt. Quyền lực của thước đo sẽ biến thế giới của chúng ta, cuộc sống của chúng ta thành những cuộc chiến. Nếu bạn không bẻ gãy các thước đo này, chúng sẽ đập nát trái tim và trí não của bạn. Nhưng không thể lấy thước đo để bẻ gãy thước đo, không thể lấy thứ xác định để phá hủy một thứ xác định khác. Một cách đơn giản hơn: hãy cười, cười thật to, cười thật vang, cười rung động mọi tế bào…

Nếu bạn bị người yêu bỏ, hãy cười! Nếu bạn thất nghiệp và cháy túi, hãy cười! Nếu bạn thấy mình cô đơn và lạc lõng, hãy cười! Nếu bạn thấy ai đó đã qua đời, hãy cười! Nếu bạn thấy nguy cơ cho một tương lai chính trị bất ổn, hãy cười! Nếu bạn thấy ngày mai có thể là tận thế thì càng phải cười, cười lớn hơn nữa! Làm mọi điều bạn phải làm trong niềm vui và sự hứng khởi, vì quá mải vui bạn sẽ không còn thời gian để phán xét và phá hoại thế giới nữa… Và chỉ khi vui cười, dù có điên rồ, bạn mới đang tận hưởng cảm giác được là chính mình.

Bạn có biết với một thế giới bất định, khi bạn quan sát một hiện tượng thì tức là bạn đã tác động vào thay đổi nó. Các nhà vật lý lượng tử đã làm một thí nghiệm dùng nhiệt kế đo nhiệt độ của cốc nước. Bạn có tin đó là nhiệt độ thực của cốc nước lúc đo? Một phần nhiệt đã được tiêu thụ để làm nóng và nở thủy ngân trong nhiệt kế. Chúng ta chỉ nhận thức được thế giới vĩ mô nhưng lại hoàn toàn mù mờ về thế giới lượng tử đang chi phối chúng ta. Thế nên hãy cười đi, bạn sẽ là một cốc nước nóng bỏng, làm nhiễu động mọi thước đo thay vì để thước đo nhiễu động chúng ta.

Đừng tin vào những lời hứa hẹn, đừng tin vào sự kích động, đừng tin vào những bài phân tích dài dằng dặc… hãy tin vào niềm vui bất tận. Nếu niềm tin là hành trang của kỷ nguyên tôn giáo, trí tuệ là hành trang của kỷ nguyên khai sáng, thì nụ cười và niềm vui là những hành trang tốt nhất cho chúng ta khi bước vào kỷ nguyên bất định.

Hà Thủy Nguyên

Home 2016 / page 2

Những tên đầy tớ của định mệnh

Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh

Gia nhập mọi cuộc chơi

Nhưng không thuộc về đâu cả

 

Khi băng đá tan dần trong màu đỏ

Và lửa rực rỡ sắc xanh vĩnh cửu

Khi sự sống và cái chết thành một

Ranh giới giữa Thật và Ảo cũng biến mất

Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh

Chọn lấy cho mình một Định Mệnh

Tiếp tục mơ mộng trong tầng tầng lớp lớp các giấc mơ…

 

Không thể chọn cho mình điểm kết

Cũng không biết được đâu là điểm khởi đầu

Chúng ta cứ mỗi lần định hình

Lại một lần vô cấu trúc

Chúng ta- những tên đầy tớ của Định Mệnh

Đã được Định Mệnh sắp đặt quá nhiều định mệnh

Và mọi sự xê dịch của các vì tinh tú

Cũng chỉ là ảo ảnh nơi tận cùng giấc mơ

 

Chúng ta – những tên đầy tớ của Định Mệnh

Gia nhập mọi cuộc chơi

Nhưng không thuộc về đâu cả…

(2013)

Home 2016 / page 2

Phúc âm say

Trang Tử nằm mơ thấy mình hóa bướm, rồi thì cả Trang Tử và bướm cũng không phân biệt được thực ảo
Người ta bảo mọi thứ đều là ảo tưởng, nhưng ảo tưởng có thật không thì không ai biết

Kẻ nào tìm thấy bản thân giữa mê cung phản chiếu của chính mình?
Những kẻ tạo ra ảo tưởng về thực tại rồi cũng lạc trong hành lang của mê cung thực tại mà thôi
Hãy chạm vào thực tại bằng nhịp đập thổn thức
Hãy khiến thực tại quay cuồng bằng nhạc điệu cảm xúc bất tận của vũ trụ
Trong lễ hội hân hoan, mọi thực tại đều đồng nhất
Rượu! Rượu! Rượu nữa!

Hãy để thơ ca vút lên khỏi vực xoáy thực tại
Như lão dê già say khướt dưới miệng vực, ngửa cao cổ ngắm nhìn vũ điệu phản chiếu trùng trùng

Đừng sợ thực tại này hay thực tại khác
Đừng sợ mê cung gương lấp lóa bóng âm hồn
Trong cơn say ta sẽ đập tan tất cả
Trong cơn say sẽ quên mất chính mình bởi mình là tất cả mọi thứ
Trong cơn say ảo tưởng đều có thật và mọi điều thật biểu hiện khía cạnh ảo tưởng của nó
Say! Say! Say điên cuồng!

Cơn điên kéo hàng vạn năm lịch sử
Tưới rượu lên bá quyền
Tưới rượu lên tư tưởng ngạo mạn của đám triết gia nhân bản
Tưới rượu lên đám tu sĩ mạo danh
Đốt! Đốt! Đốt hết!

Lả tả tro tàn cuốn theo chiều tận thế
Rồi ta lặng lẽ như đám mây chiều thả mưa nồng nàn trên đỉnh núi trinh nguyên.

(2015)

Home 2016 / page 2

Sự suy tàn của cái đẹp

Có một thứ được gọi là lý tưởng. Lý tưởng thường hoàn hảo, đẹp đẽ và dường như không thể chạm tới. Lý tưởng không thể chạm tới sở dĩ bởi nó không được biểu hiện bằng vật chất. Người nghệ sĩ luôn tìm cách tạo ra từ vật chất hiện hữu những tạo tác hoàn hảo nhưng dường như bất lực.

Như một kẻ điên, người nghệ sĩ vung búa đập tan mọi tạo tác hiện hữu. À không, nghệ sĩ điên thật! Chỉ có kẻ điên mới nhìn thấy lý tưởng, còn người bình thường dễ dàng cúi đầu trước sự bất toàn của các tạo tác. Những kẻ bình thường mới biết cúi đầu, những kẻ điên thì nhớ mãi cái cảm giác được bay vút lên cao và vươn tới sự vô cùng.

Đó là một bản bi hùng ca đánh thức mọi khát khao trong con người, của chàng Ikaros muốn vươn tới Mặt trời, của Lý Bạch lao xuống đáy nước để vớt bóng Trăng, của Pharaoh muốn với tay chạm đến sao Bắc Đẩu… Sự điên rồ lý tưởng đã khiến họ từ bỏ thế giới vật chất để đạt tới tuyệt đích.

Nhưng bản bi hùng ấy cũng dần bị lãng quên. Người ta dễ dàng quỳ lạy trước những tượng đài không hoàn hảo mà vẫn được gọi là cấu trúc, các chủ nghĩa, các chuẩn mực. Sự biểu hiện không hoàn hảo của lý tưởng nay lại trở thành lý tưởng của các linh hồn thiếu vắng sự điên rồ.

Một linh hồn thiếu vắng sự điên rồ, linh hồn ấy không sống, linh hồn ấy đã bị cấu trúc, bị định hình, linh hồn ấy bị điều khiển. Với những chuẩn mực có sẵn về cái đẹp, một quyền lực vô hình đã được thiết lập và bao trùm nhân loại một cách tinh vi. Không lộ liễu như chính trị, không mê muội như tôn giáo, không thô thiển như kinh tế, chuẩn mực nghệ thuật giam hãm linh hồn con người trong cái lồng dát mạ vàng của những nàng Muses… Nhưng mọi sự giam hãm đều độc ác, kể cả bằng sự dễ chịu…

Những nàng Muses luôn sợ Dionysus, bằng vòng xoáy men say của mình, Dionysus khiến các Muses loạn trí. Những chiếc lồng mạ vàng bong đi lớp sơn lấp lánh giả dối, trơ ra những khung thép gai ứa máu.

Hỡi người nghệ sĩ thức tỉnh! Bẻ gẫy từng sợi thép gai! Hãy đối mặt với sự sụp đổ của thứ lý tưởng giả dối. Trái tim nghệ sĩ không thể bị giam hãm, dù cho đó là cái đẹp.

Hãy nhìn kìa, đám Muses đang giận dữ! Họ đã đánh rơi chiếc mặt nạ mạ vàng của cái đẹp. Họ bắt đầu đẻ ra thứ chuẩn mực kỳ quái, một thứ cấu trúc phá vỡ cấu trúc, một loại chất thơ phi thơ, thứ người ta gọi là hậu hiện đại.

Nhưng trái tim của người nghệ sĩ đích thực là một trái tim nồng men rượu. Lý tưởng trở nên vỡ vụn. Mọi cấu trúc của các nàng Muses chỉ là thứ hư ảnh tầm thường. Với Dionysus, cái đẹp chỉ là bãi hoang tàn của ngày tận thế. Với Dionysus, cái đẹp đến tự nhiên như ánh mặt trời rực rỡ buổi hoàng hôn, đến từ giọt mưa đọng trên cánh hoa vàng, đến từ nụ hôn ngọt ngào của thiếu nữ tuổi trăng rằm…và đến từ giai điệu sâu thẳm xuyên thấu trùng trùng duyên kiếp…

Thức dậy tinh thần Dionysus trong mỗi nghệ sĩ… Đã đến lúc mọi cấu trúc suy tàn, cái đẹp suy tàn… Đã đến lúc thức dậy thứ nghệ thuật của con tim. Chỉ nghệ thuật từ con tim mới vĩnh cửu với thời gian.

Và người nghệ sĩ Dionysus không quan tâm đến lý tưởng hay cái đẹp. Họ chỉ viết nên những gì tới từ sâu thẳm bên trong: mọi niềm vui, nỗi đau, sự điên rồ hay hoan lạc … tất cả đều bùng cháy. Và dù cho tất cả đều quay lưng, dù cho thế gian cười nhạo hay sợ hãi, thì người nghệ sĩ cũng đã bùng cháy và thiêu rụi tất cả những cái lồng.

Hà Thủy Nguyên

Home 2016 / page 2

Người kể chuyện buồn

Ai bảo sinh ra làm kiếp ôm chân thần Venus

Hỡi anh chàng ra vẻ phớt buồn đau…

(Gío đầu ô – Chu Hoạch)

 

… Tiếng guitar lững thững dạo chơi qua những quãng tâm trạng… Tiếng réo rắt như dao đâm vào tim. Tiếng mơn man xoa dịu những cơn dằn vặt dày vò tâm trí ta. Từ lúc nào ly cà phê đã gắn liền với thứ âm nhạc lãng du ấy.

… Ngồi ở góc khuất của một quán guitar café, trước mắt là những người câm lặng, đờ đẫn… say đắm chìm trong tiếng nhạc. Tiếng guitar dẫn dụ hồn ta ra giữa một thảo nguyên mênh mông đầy nắng và gió, xanh mướt cỏ non… Nơi ấy, ta như một con Nhân Mã tung vó bay trong tự do… Rồi tiếng guitar lại dẫn ta về một góc phố Hà Nội, một quán trà đá đêm với ngọn đèn dầu khuya tù mù. Nơi ấy, ta hòa vào đám người đêm lưu lạc ngóng đợi ánh sáng mặt trời… Khắc khoải… Khắc khoải… Một tiếng rao đêm đánh thức ta… Ta đi theo vào một ngõ nhỏ vắng quanh co… Nơi ấy, tiếng guitar cũng quanh quất, u buồn.

… Dân nghiền guitar không ai mà không nhớ tới bộ phim về anh chàng sát thủ chơi guitar. Sau những phút tàn sát, anh ta lại quay về vói cây đàn guitar, tự tình trong cô đơn và khao khát tự do… Bóng dáng của những guitarist trong lúc “phiêu” thường gợi cho ta cái cảm giác cô độc như vậy. Một anh chàng lãng tử, khoác cây guitar đi lang thang một mình… Anh ta lúc nào cũng cười… cười vì tự do và cô độc. Một bi kịch không hiểu nên cười hay nên khóc. Loài người biết hang ngàn năm nay chạy đi tìm tự do, khao khát tự do… mà không chịu hiểu rằng muốn tự do thì phải cô độc. Đánh đổi để lấy tự do phải chấp nhận nỗi buồn, nỗi cô đơn… Mà loài người cũng sợ cô đơn… Chao ôi, một loạt những mâu thuẫn phức tạp trong cái sự muốn của loài người.

… Suy cho cùng, buồn thì đã sao, cô đơn thì đã sao… Xưa nay chỉ có nỗi buồn mới cứu được nhân loại, niềm vui vẫn làm người  ta ngộ nhận và lãnh cảm… Nỗi buồn sinh ra thơ ca, văn chương, hội họa và… âm nhạc… Âm nhạc gom những nỗi buồn, gắn kết những tâm hồn buồn, hòa tan cái buồn… và rồi cái buồn được chưng cất thành một hơi rượu tinh khiết…

…Tâm trạng của mỗi người trong quán guitar café cũng vậy… Người nhắm mắt đong đưa theo tiếng nhạc, người gục đầu suy nghĩ gì chẳng biết, người nhìn vào vô định tiếc nhớ về điều gì đó… Thế nhưng sau mỗi nhạc khúc, nét mặt họ dãn ra, thư thái… Nỗi buồn vơi đi..

Còn anh chàng nghệ sĩ, anh thế nào? Anh có thấy cô đơn? Anh lấy cô đơn như một niềm tự hào. Giữa cõi người, anh chỉ biết đến cây đàn, chỉ có anh và âm nhạc. Tiếng guitar cũng cô đơn như anh, cũng phóng khóang như anh. Đừng bao giờ thôi lang thang, đừng bao giờ thôi cô đơn, đừng bao giờ thôi buồn chán…

Tháng 6, năm 2009

  • Phụ:

Nỗi buồn là một thứ rất đẹp, không như những gì người ta vẫn nghĩ… Con người thường tìm kiếm niềm vui đâu đó để chạy trốn nỗi buồn nhưng vô hiệu, và người ta tìm đến tôn giáo, đến tiệc tùng, đến đám đông, thậm chí là đến những cuộc chinh phục cả thế giới. Có thể trốn hôm nay, ngày mai, ngày kia… nhưng không trốn được cả đời…

Niềm vui, hạnh phúc, bình an… ừ, nghe thì cũng hay! Nhưng sẽ không thể dùng những thứ đó để đến với trái tim người khác. Nó có thể tiếp thêm cho chúng ta năng lượng, nhưng nó không tạo cho chúng ta sự đồng cảm, và đôi khi nó còn khiến chúng ta chống chếnh, bất an và lạc lõng.

Có những con người chọn cách đi vào nỗi buồn và thăng hoa nó thành một điều gì đó lung linh, huyền ảo… Nó không phải dòng nước, không phải ngọn lửa, không phải hòn núi mà nó như một cơn gió nhẹ thoảng qua và trôi đi làm dịu lại những lo toan tầm thường nhỏ nhen, xóa đi sự hưng phấn vô nghĩa… Và bởi vậy nỗi buồn có thể cứu rỗi được nhân loại, và cũng từ đấy văn chương, thơ ca, âm nhạc, hội họa, triết học được cất tiếng, và với những kẻ tự do phiêu lãng, nỗi buồn trở thành một tôn giáo vô cùng bí hiểm.

Hà Thủy Nguyên

Home 2016 / page 2

Hãy thay đổi thế giới từ những điều nhỏ nhất

Năm này đến năm khác đều kết thúc trong những sự mâu thuẫn, xung đột… những ý định còn dang dở… những cơn khủng hoảng không lớn không nhỏ… mọi thứ dường như đều đang treo ngược. Vẫn tiếp tục trào lưu phản biện xã hội từ đầu thế kỷ 21 đến giờ,  tràn ngập trên Internet là những tiếng kêu than, chửi rủa, oán trách… Đôi khi sự phản biện và phản ứng của trước nó trở thành trò cười cho người dân lúc trà dư tửu hậu. Nhưng sau khi cười xong, sự thật là, mọi chuyện vẫn thế. Chúng ta vẫn sống trong một xã hội trì trệ, lười biếng, nô lệ và kém hiểu biết. Đã đến lúc chúng ta phải tự hỏi: tình trạng này có nên kết thúc hay chưa?

Trong số chúng ta, ai ai cũng bức xúc với thực trạng xã hội, cho dù bạn sống trong môi trường sung túc hay đang phải chịu số phận bất công. Thiên nhiên bị tàn phá, xã hội đang suy thoái, giá trị đạo đức băng hoại, con người có giá trị không còn giống như con vật nữa mà giống như những cỗ máy, sự thông thái được thay thế bằng những hiểu biết nhảm nhí… Đó là thế giới chúng ta đang sống. Chúng ta sẽ đổ lỗi cho ai? Ai là người thực sự gây ra những điều này? Những chính trị gia ư? Những tập đoàn kinh tế ư? Những kẻ âm mưu thiết lập quyền kiểm soát trên thế giới này ư? Người dân đổ lỗi cho chính phủ của họ, những cá nhân chửi bới hệ thống, những con người oán trách cộng đồng mình bị buộc phải phụ thuộc… Chửi bới, đổ lỗi, kêu than là một liệu pháp tâm lý mang tính xã hội, nhưng nó không giải quyết được các vấn đề của thế giới này.

Hãy nhìn vào Việt Nam hiện nay, bạn sẽ thấy rất rõ. Trên mạng xã hội, nhiều người dân kêu gào chửi bới chính phủ và các cơ quan công quyền, nhưng chửi bới không có tác động gì đến hệ thống chính trị để hệ thống này phải thay đổi theo chiều hướng tốt lên. Chúng ta chê bai người Việt, rằng người Việt xấu xí, người Việt nghèo nàn, người Việt dốt nát, người Việt hèn hạ… Chê bai dân tộc của mình liệu có thể làm phẩm giá của các bạn cao hơn? Chúng ta nhao nhao bê đủ loại mô hình của Tàu, của Mỹ, của Liên Xô, của Nhật, của Trung Đông, của Bắc Âu… về nước và một cách chủ quan, chúng ta nghĩ rằng mớ kiến thức đó sẽ khai hóa cho dân Việt. Chúng ta đang cố biến đất nước chúng ta giống một đất nước khác, biến dân tộc chúng ta thành một dân tộc khác. Điều đó khiến chúng ta trở thành nô lệ. Nô lệ của sự hèn nhát, nô lệ của sự sùng bái vật chất và quyền lực, nô lệ của sự kém hiểu biết. Có phải hệ thống trói buộc chúng ta? Hay chính chúng ta tự trói buộc mình? Chúng ta hèn nhát thỏa hiệp, hèn nhát chịu đựng thay vì nỗ lực để thay đổi . Một xã hội trông chờ toàn bộ vào sự vận động của chính phủ, một dân tộc trông chờ vào cá nhân kiệt xuất… và chúng ta đòi tự do? Điều đó thật nực cười.

Đây là thế giới chúng ta đang sống, nếu chúng ta không nỗ lực để kiến tạo, không nỗ lực để thay đổi thì thế giới sẽ không bao giờ vận hành theo chiều hướng nhân bản hơn và văn minh hơn. Tham vọng quyền lực đang bao trùm khắp nơi, và để giữ vững quyền lực, những kẻ nắm quyền cần đám đông nô lệ hơn cá nhân tự do. Nhưng nếu bạn chỉ thẳng mặt và muốn hủy diệt quyền lực thì bạn đang cố gắng tạo dựng một dạng quyền lực khác. Thật chẳng khác nào như F.Nieztches đã từng viết: “Đừng bao giờ chống lại quỷ dữ, bởi nếu không bạn sẽ thành quỷ dữ”. Nếu một quyền lực khiến thế giới rơi vào cảnh nô lệ, thì quyền lực khác thay thế nó cũng chỉ khiến chúng ta trở thành nô lệ theo cách khác.

Vậy làm thế nào để cải tạo thế giới này? Đơn giản hơn chúng ta tưởng mà cũng khó khăn hơn chúng ta tưởng. Trong lịch sử, nhiều người đã hết mình sáng tạo và đấu tranh cho một xã hội công bằng hơn, văn minh hơn. Lịch sử nước ta cũng có không ít những anh hùng, những chí sĩ dành cả đời để bảo vệ người nghèo, để khôi phục tinh thần dân tộc Việt. Nhưng nếu bạn nhìn ở một khía cạnh khác, bạn sẽ thấy rằng những danh nhân lịch sử ấy chỉ là sự kết tinh, những người thật sự làm thay đổi thế giới là những người rất dỗi bình thường, những người vô danh. Họ tìm ra cách canh tác, trồng trọt, họ thiết lập nên hệ thống giao thương, họ gìn giữ sự lương thiện của bản thân giữa đám đông điên loạn và suy đồi… Họ tạo nền tảng cho những điều vĩ đại. Không có họ, những điều vĩ đại chỉ là trò đùa của các thiên tài. Nói dài dòng như vậy để chúng tôi muốn khẳng định một điều rằng : Không thể dùng quyền lực để làm suy yếu và thay thế quyền lực, chính những việc tốt nho nhỏ hàng ngày khiến một hệ thống đang suy đồi phải chuyển đổi. Bạn hãy làm một người chân chính trước khi trở thành vĩ nhân, hãy thực hiện những cử chỉ đẹp đẽ trong từng ngày từng giờ, hãy yêu cuộc sống này hết mình trong từng giây từng phút… Chỉ đơn giản vậy thôi, cuộc sống của bạn sẽ truyền cảm hứng cho người khác. Và chỉ có thế bạn mới làm chủ được cuộc sống của mình, bạn mới thoát khỏi số phận nô lệ cúi đầu, và nhờ thế chúng ta mới đi đến một thế giới lý tưởng. Thế giới lý tưởng chỉ có thể được xây dựng bởi những con người lý tưởng, không thể đặt nền móng trên lòng tham, giận dữ , yếu hèn và sự kiêu ngạo.

Chúng tôi không phải những người lý tưởng, nhưng chúng tôi hướng tới Chân – Thiện – Mỹ, và chúng tôi kêu gọi điều đó ở các bạn. Hãy bắt đầu và chúng ta đều chờ đợi những ngọn gió thay đổi. Đừng chờ đợi! Gió không tự nhiên sinh ra. Chúng ta có thể tạo nên luồng gió lớn bằng chính những điều tốt đẹp nho nhỏ trong cuộc sống. Hi vọng rằng đã đến lúc kết thúc trong cực điểm của tất cả hận thù, phán xét, khủng hoảng, mê muội, hi vọng rằng bạn nhìn lại và thấy sự vô nghĩa của tất cả những điều đó, để rồi chúng ta sẽ cùng nhau kiến tạo vùng đất chúng ta đang sống ngày một thịnh vượng hơn và tự do hơn.

Cuối cùng, chúng tôi chúc các bạn  đủ dũng cảm để nhìn thế giới như nó đang là, đủ trí tuệ để hiểu rõ định mệnh của mình, đủ yêu thương để thấy cả thế giới này như một thể thống nhất, và đủ con người để thấy rằng mình cần trở nên lý tưởng.

 

Hà Thủy Nguyên

(11h08 – 31/12/2013)

Home 2016 / page 2

Sao Hỏa – Ẩn ức – Hành động

Những kẻ tà ma luôn tìm cách tận dụng sao Hỏa để kích thích ác tính trong con người. Mỗi khi chúng chiếm sao Hỏa, kéo theo đó là những cuộc khủng bố, những vụ giết người hàng loạt, những hành động biến thái, đám đông tàn độc muốn chôn sống mọi cá nhân dám dũng cảm tách mình để vươn lên. Sao Hỏa ẩn chứa trong nó một xung lực có thể kích động mọi sức mạnh tiềm tàng bên trong con người. Trong hệ Mặt Trời, các nhà khoa học khẳng định rằng, Sao Hỏa là hành tinh duy nhất có dấu vết của sự sống giống với Trái Đất. Điều ấy khiến sao Hỏa ảnh hưởng tới Trái Đất một cách trực tiếp mà không cần thông qua sự chi phối của Mặt Trời.

Trong chiêm tinh học cổ, sao Hỏa chi phối hành vi của con người, thúc đẩy xu hướng hành động. Con người chúng ta hành động theo những cách khác nhau, nhanh chậm khác nhau, hòa chiến khác nhau… đều là do chi phối của Sao Hỏa. Nhưng để hiểu được sự chi phối này, trước hết ta phải hiểu thế nào là “hành động” cũng như hiểu thế nào là “Sao Hỏa”.

Hành động, bỏ qua tất cả các chiết tự lằng nhằng, thì có thể hiểu đó là quá trình biểu hiện và tác động của con người đến môi trường xung quanh. Vạn vật có thể không tư duy nhưng vạn vật không thể không hành động. Dù có trôi chảy như nước hay hừng hực như lửa, dù lan tràn như khí hay im lìm như đất. Tất thảy đều là hành động. Thậm chí “tư duy” cũng là một hành động không hiện hữu. Hành động là một chuỗi tương tác không ngừng, sinh và diệt và bảo tồn để duy trì sự sống trường tồn. Kể cả khi con người không tồn tại thì hành động vẫn hiện hữu bởi vạn vật vẫn cứ thể biểu hiện và tác động.

Nhiều kẻ chối bỏ hành động. Đó là những kẻ nông cạn, chỉ hiểu được bề ngoài của hành động. Ngồi im cũng là một hành động. Tan biến vào hư không ư? Tan biến cũng là hành động. Thế giới có thể không có ta nhưng không thể không có hành động. Kẻ càng chối bỏ hành động, càng cố vươn tới Cõi Không đều chỉ là những kẻ ôm ấp cái tôi ảo tưởng về sự siêu vượt mà thôi. Thần thánh đã từng rất vĩ đại, Thượng Đế cũng đã từng rất vĩ đại, nhưng trở thành thần thánh hay Thượng Đế thì chẳng có gì là mới mẻ cả, và họ tự xưng mình là các bậc chứng ngộ, tự cho rằng mình đã đứng ngoài mớ vòng quay hành động miên viễn và hỗn độn… Nhưng nhìn họ xem, họ vẫn hành động, hành động bằng cách đứng ngoài. Họ chỉ lồng ghép vào mớ vòng quay loằng ngoằng đó thêm một vòng quay nữa mà thôi.

Nhưng hành động có nhiều cấp độ của nó và cấp độ nào cũng ngớ ngẩn. Cấp độ này phụ thuộc vào mục đích của hành động

Cấp độ đầu tiên là thứ hành động để sinh tồn. Sao Hỏa thúc đẩy bản năng sinh tồn của vạn vật. Để sinh tồn, vạn vật triệt tiêu nhau, cộng sinh với nhau. Không có gì là dã man cũng không có gì là cao quý trong thứ hành động này. Nhưng hành động đẻ sinh tồn nó ngớ ngẩn ở chỗ bản thân hành động đã là sinh tồn rồi, nên việc cố gắng để sinh tồn giống như việc ta phải cố hít vào thật nhiều khí Oxi trong khi khí Oxi luôn ở quanh ta và trong ta vậy. Cấp độ này kích động tính Tham.

Cấp độ thứ hai là thứ hành động vì ẩn ức. Có những con người bị xã hội vùi dập và ghẻ lạnh, bị đẩy ra bên rìa cuộc sống, bị nỗi đau dày vò hằng đêm. Nỗi đau chất chồng nỗi đau. Nỗi đau bám vào trái tim như một thứ ký sinh trùng, nó hút cạn kiệt lực sống của vật chủ. Và loài ký sinh này nếu nhận được năng lượng từ Sao Hỏa, chúng sẽ thúc đẩy ác tính. Bị nhiễm ký sinh trùng nỗi đau, vật chủ dễ dàng bị lôi vào các đám đông giận dữ và tàn độc. Nguy hiểm hơn vật chủ có thể điên loạn cầm dao cuồng sát mà không hiểu vì sao. Với ký sinh trùng trong tim, vật chủ có thể điên cuồng ôm bom tự sát chỉ vì một thứ lý tưởng ngớ ngẩn xa vời nhân danh cái thiện, công lý, tự do và lòng yêu nước. Thứ hành động này thường được các triết gia, các nhà chính trị xếp vào hạng cao quý vì đã vượt qua được sự vị kỷ. Nhưng trải qua mấy nghìn năm lịch sử, nếu nhìn lại, ta chỉ thấy các hành động này bệnh hoạn và ngu xuẩn. Thế giới con người đã biến thành một bệnh viện tâm thần lớn. Sao Hỏa lúc này không còn thuần khiết nữa, nó đã bị nhiễm bệnh bởi lòng Sân Hận của con người. Người ta có thể gọi nó là hành động vì niềm tin cao cả, nhưng ẩn sau nó chẳng có gì khác ngoài ẩn ức và sân hận.

Cấp độ thứ ba là thứ hành động kiếm tìm. Rất ít người thực hiện hành động này. Kiếm tìm điều gì? Chính là kiếm tìm bản chất của mọi thứ: vũ trụ, con người, thực tại, vạn vật… Nhưng cái gì là bản chất thì không ai biết, bởi họ sẽ tiếp cận đến câu hỏi lớn: “Bản chất của bản chất là gì?”. Nhưng hạnh phúc của người tìm kiếm không nằm ở câu hỏi mà nằm ở hành trình tìm kiếm. Những kẻ mong chờ câu trả lời thì thường sẽ lừa dối bản thân mình và thế giới, hoặc nếu không cũng sẽ tự tử trong vực thẳm của hư vô. Thông thường chúng không đủ dũng cảm để tự tử, chúng sẽ lừa dối và tự vỗ ngực mình là các triết gia. Đó chẳng phải là thứ hành động trong cõi vô minh tối tăm mà Thích Ca vẫn gọi là Si đó sao? Sao Hỏa thúc đẩy những kẻ kiếm tìm một sự dũng cảm lớn lao dấn sâu hơn vào bóng tối của thực tại. Nhưng khi Sao Hỏa bị ô uế, những kẻ ấy bắt đầu buông lời dối trá về một thứ ánh sáng giả tạm.

Có một cấp độ nằm bên ngoài tất cả các cấp độ hành động trên, cấp độ của Cái Đẹp.

Bởi vì không thể không sinh tồn, hãy tham lam một cách đẹp đẽ, hãy trở thành một dạng sống đẹp đẽ.

Bởi vì không thể không giận dữ, hãy lấy đó làm động lực để tẩy rửa bệnh hoạn ra khỏi tinh thần. Đừng tức giận với người khác, hãy tức giận với thứ ký sinh đang bám trong trái tim các người. Hãy thanh tẩy sự giận dữ để sức mạnh được nhân lên ngàn vạn lần, để không loài ký sinh nào có thể bám víu trái tim trong sạch thì Cái Đẹp sẽ được biểu hiện. Tất cả những loài ký sinh đều phủ nhận Cái Đẹp, chúng sợ Cái Đẹp bởi trong Cái Đẹp người ta có thể dễ dàng phát hiện ra chúng.

Bởi vì không thể không tìm kiếm trong vô minh, hãy vẽ lên giữa bóng tối mặt trăng và các vì sao lung linh. Hãy kiến tạo giữa đêm tối những vẻ đẹp thần thánh. Hãy tạo nên âm nhạc, thơ ca, hội họa… hãy tỏa hương thơ như một đóa dạ lan… hãy phủ kín đêm đen bằng hương rượu vang nồng say… Hãy đặt lên môi tình nhân mật ngọt của sự sống…

Nếu Mặt Trời cho con người sự sống thì Sao Hỏa cho con người động lực để sống. Tà ma và những thứ ký sinh do chúng tạo ra đã làm ô uế Sao Hỏa và khiến con người trở nên xấu xa, nhưng con người có thể đảo ngược quá trình, con người, bằng thứ hành động tạo tác Cái Đẹp có thể làm trong sạch sao Hỏa, và không chỉ có sao Hỏa mà còn rất nhiều hành tình khác trong dải Ngân Hà.

Lúc này đây, Ares, vị thần Chiến Tranh bảo hộ sao Hỏa đang nghĩ gì? Thần thoại Hy Lạp viết về Ares như một kẻ hiếu chiến và ngu độn. Ta nhìn thấy ở Ares một nỗi đau của sự tan vỡ: tình yêu tan vỡ, gia đình tan vỡ, Olympus tan vỡ. Một trái tim rạn nứt chính là nguyên nhân khiến các loài ký sinh dễ dàng bám vào trái tim của thần, dễ dàng chi phối sao Hỏa. Nhưng Ares hãy nhớ, thần Chiến Tranh không chỉ chiến đấu với thế giới bên ngoài, cuộc chiến quan trọng hơn, đó là chiến đấu với thế giới bên trong. Bằng hành động tạo tác Cái Đẹp, trái tim thần sẽ được hàn gắn, loài ký sinh sẽ trở thành phân bón nuôi dưỡng những bông hoa loa kèn tinh khiết thổi vang khúc khải hoàn ca.

Biểu tượng của sao Hỏa là Khiên và Cung Tên của thần Ares, nhưng hãy để biểu tượng đó trở thành giá vẽ và ngòi bút của thần. Ngài hãy biểu hiện thần tính mạnh mẽ và dũng cảm của ngài và bằng ngòi bút ngài hãy tác động để biến thế giới đen tối này thành một khu vườn kỳ ảo lấp lánh dưới trăng khuya.

Hà Thủy Nguyên

Home 2016 / page 2

Bàn về đạo dùng cứt

Ta nghe nói có một đàn bọ bay khỏi bãi cứt hàng ngàn năm của chúng dưới đáy sa mạc Châu Phi, tấn công thế giới loài người. Nhưng ta nói thật, đàn bọ ấy chưa biết gì về bản chất của CỨT.

Cứt không phải chỉ là cứt, mà còn có thứ nhiều chất cứt hơn cả cứt. Đám bọ kia làm sao hiểu nổi thứ CỨT kì diệu do con người và thần thánh tạo ra. Này ta dậy cho đám bọ các ngươi biết thế nào là CỨT thật sự.

1. Thế giới cần phải có một sự trật tự nào đó, con người cần được bảo vệ để không bị giết hại và đầu độc bởi sự điên rồ… Chúng ta cần hướng tới “tự do, bình đẳng, bác ái”… nghe như cứt! Một loại CỨT được tô vẽ mỹ miều gọi là chính trị.

2. Văn học – Nghệ thuật bây giờ đầy trào lưu và chồng chéo lên nhau, nó mô phỏng cái nọ cái kia… phải theo trào lưu ABC gì đó mới có tính bác học, mới có tính thời thượng… Tốt nhất là nên đi phân loại cái đống cứt xem thức ăn một khi bị tiêu hóa thì nó trở thành cái gì. Thức ăn nào còn nguyên đặc tính của nó thì có thể thấy rằng cứt đó không phải cứt tốt. Một loại cứt rất thời trang được gọi là thẩm mỹ.

3. Nào thì kiến thức với chả tri thức… Một mớ chồng chéo cái lũ khoe chữ. Đọc vài ba lý thuyết, chém được vài câu thu hút sự chú ý người khác… thế là nghĩ rằng mình là người có tri thức, có sứ mệnh cứu thế giới. Thế giới cần dek ai cứu. Chúng ta chẳng cứu nó, chúng ta chỉ duy trì sự ngắc ngoải của chính chúng ta trên Trái Đất này. Kiến thức – Tri thức chẳng qua cũng chỉ là một đống cứt lớn mà những con ruồi vo ve xung quanh kiếm ăn từ nó. Giấy tờ để ghi chép kiến thức, ghi chép thông tin… tại sao không nghĩ một cách khác, rằng ko có giấy, loài người chẳng phải chặt cây nhiều thế; để có điện phục vụ máy tính và Internet, loài người chẳng phải tàn phá thiên nhiên nhiều thế. Nên nói chung, dù nó có được tô vẽ bằng cái gì thì đống cứt vẫn chỉ là đống cứt mà thôi.

4. Ngay cả những điều ta viết, ta nói cũng… như cứt. Đó là một quá trình tiêu hóa. Ta gặp ai đó, ta đọc cái gì đó, ta thấy việc nào đó… tất cả là mớ hỗn độn ta nuốt vào bên trong… đến một lúc nào đó nó cần phọt ra… và ta phải đi ỉa. Ai cũng vậy, tác giả nào cũng thế… chúng ta ném cứt vào mặt nhau và ném cứt vào mặt người đọc.

Linh hồn bị lụi tàn và khô héo trong cái đống cứt ấy. Hoặc mình cũng biến thành cứt (cho dễ sống), hoặc phải đi tìm báu vật linh thiêng đã bỏ quên. Cần thiết một cái chết thật sự, tức là không có cả đời sống sau khi chết… Không, nói chính xác là một sự biến mất hoàn toàn. Chỉ cần có một sự nhận thức thôi, toàn bộ đống cứt ấy sẽ không buông tha ta.

Ở một góc nhìn khác… Cứt không đến nỗi tệ như thế! Kẻ dùng cứt sai chỗ, rúc vào đống cứt, rồi đắp đống cứt ấy lên người, đi khoe khoang khắp chốn, mới là kẻ tệ hại. Chúng còn tệ hại gấp ngàn vạn lần hơn những kẻ tạo cứt. Chúng chính là một phần của đàn bọ. Chúng sẽ hủy diệt loài người. Ẩn sau lớp mặt nạ người, bạn có nhìn thấu được những con bọ ấy ở kẻ khác? Hay bạn cũng chỉ là một con bọ rúc đầu trong đống cứt?

Cứt là vật thể chết. Hãy dùng cứt đúng với chức năng của nó. Đó là biến nó thành phân bón để cho vạn vật trở nên sinh sôi nảy nở, cho những gì tươi đẹp nhất được biểu hiện. Cứt không phải thứ để chúng ta rúc đầu vào như đám bọ xuẩn ngốc kia.

Cứt khi được dùng làm phân bón thì cứt trở nên hữu dụng. Cứt một khi trở thành chỗ ẩn nấp cho loài bọ thì cứt chính là mối họa. Mối họa này sẽ triệt tiêu mọi phẩm chất linh hồn của những ai mắc kẹt trong đó. Bạn là người biết sử dụng cứt vào đúng chỗ hay đắp cứt lên người để khoe khoang?

Ở đời, ai cũng có thể tạo ra cứt. Nhưng biết dùng cứt vào đúng chỗ, đúng việc thật chẳng mấy người!

Với đống cứt ta vừa vứt ra đây… ai sẽ là người đắp cứt lên mặt mình, ai sẽ là người dùng đống cứt này để làm việc hữu ích…

Hahahaha… Nghĩ về cứt, quả thực không khỏi cười lớn…

 

Hà Thủy Nguyên

Home 2016 / page 2

Đối thoại với vua Richard Sư Tử Tâm về Thực tại

Ta nghe kể Richard Đệ Nhất với biệt danh Sư Tử Tâm là vị vua hùng mạnh nhất nước Anh. Ông ta thực hiện nhiều cuộc Thánh chiến nhất trong lịch sử giáo hội Công giáo. Ông đã viết rất nhiều tác phẩm thơ ca bằng tiếng Pháp, nhưng giáo hội đã tiêu hủy chúng hoặc giấu kín chúng vì cho rằng Richard là quỷ dữ. Hôm nay Richard Đệ Nhất thức dậy từ hầm mộ tối tăm, vùng vẫy như con mãnh sư giữa thảo nguyên thế giới đang ngày càng trở nên nhỏ bé.

Richard đến bên ta sau một lần ta xỏ xiên các cuộc Thánh chiến:

– Này kẻ kia… ngươi thì biết gì về các cuộc Thánh chiến…

– Tôi chỉ thấy đó là điều ngớ ngẩn, nhân danh Jesus để giết người. Ông có biết ông chỉ là một quân cờ trong tay giáo hội?

Richard cười lăn lộn:

– Một kẻ như ngươi mà nghĩ ngây thơ vậy sao? Đám thày tu, hừ… những kẻ cả đời chỉ biết quay mặt vào tường, nói chuyện với cái tường và tự tưởng tượng đó là Thượng Đế. Trên bức tường ấy có thể là ruồi nhặng, là bọ hung, gián chuột… , nhưng chúng vẫn tưởng đó là Thượng Đế. Thật nực cười! Hậu quả của việc chỉ biết đóng cửa và nhìn chăm chăm vào bốn bức tường!

Hắn làm ta chú ý rồi đó. Một vị vua của nước Anh nhưng không biết tiếng Anh, sẵn sàng bán nước Anh để thực hiện các cuộc Thánh chiến. Người ta bảo hắn bị điên, nhưng ta thấy có vẻ hắn hoàn toàn tỉnh táo.

Richard tiếp lời:

– Vì quay mặt vào bốn bức tường nên thực tại của bốn bức tường là thực tại duy nhất chúng nhìn thấy. Ngươi biết đấy, có nhiều thực tại hơn thế. Chỉ những kẻ dám đập vụn bốn bức tường mới nhìn thấy thực tại khác, và chỉ những kẻ dám viễn chinh chống lại bầy rắn độc mới nhìn thấy điều gì đang chi phối thực tại của bốn bức tường.

– Hờ… có phải ông muốn nói đến Saladin, tên vua Hồi giáo mà ông đã dành cả đời để chinh phạt…

– Người ta nhìn hắn như một Saladin, ta không chỉ nhìn thấy thế. Ta thấy hắn là một con hổ mang chúa hùng mạnh với nọc độc chết người. Thực tại ấy ẩn khuất trong dòng năng lượng chi phối hắn. Ta không quan tâm đến Hồi giáo hay Công giáo, không cần biết là Jesuralem hay Vatican, cái ta quan tâm đó là phần sâu thẳm trong Saladin muốn chiếm lĩnh Châu Âu, muốn thâu tóm nhân loại. Con rắn hổ mang chúa Saladin ấy sẽ luôn xuất hiện để bảo vệ những thành trì đã đến hồi suy tàn. Sự bảo vệ của hắn sẽ biến những gì đẹp đẽ nhất thành những gì thối nát nhất. Chỉ có sự thối nát mới lâu bền, loài hoa đẹp đẽ và thanh khiết thường sớm nở tối tàn.

Ta nhíu mày thắc mắc:

– Khoan đã thưa Sư Tử Tâm, ngài nói đến rất nhiều thực tại, các thực tại ấy là gì?

Richard ngồi phệt xuống chán nản:

– Đây là lý do khiến Vatican vừa coi ta là vị thánh lại vừa coi ta là quỷ dữ. Thực tại khác là một thứ bị cấm ở nhà thờ, dù cho Thượng Đế hay Jesus giờ đây cũng chỉ tồn tại trong thực tại khác ấy. Ngươi thấy đấy, thế giới ngươi đang sống là một thực taị hữu hình nhờ sự cấu trúc của vật chất. Nhưng linh hồn mới là thứ điều khiển thực tại hữu hình đó. Các linh hồn, có gì khác ngoài các tập hợp thông tin từ trùng trùng kiếp kiếp bánh xe của số phận. Đó là hai thực tại dễ dàng nhận biết, nhưng người ta thường chối bỏ thực tại linh hồn và duy trì thực tại hữu hình. Có những kẻ biết về thực tại linh hồn nhưng hắn không muốn đám đông biết đến sự thực này, hắn nhốt đám đông trong bốn bức tường. Trớ trêu thay, hắn là các giáo chủ, các thày tu, các vị vua, các nhà chính trị, các triết gia cố làm ra vẻ duy lý với mớ lý luận nhảm nhí được khoác màu khoa học. Chỉ những kẻ quên đi phẩm chất thần thánh mới ra vẻ cao đạo trong nhà thờ giảng giải lời nhàm chán, chỉ những kẻ không thể kiến tạo được thế giới mới đi gìn giữ thế giới, chỉ những kẻ không đủ sức mạnh để thay đổi thực tại mới trở thành các triết gia ngu xuẩn tước bỏ quyền khám phá của nhân loại.

– Vậy đâu là những kẻ nhìn ra thực tại khác?

– Những kẻ có thể nhận biết được thực tại khác là những kẻ còn giữ mãi phẩm chất trẻ thơ của mình. Nhưng chỉ có những đứa trẻ nào thật sự mạnh mẽ mới vững vàng bước đi trong thực tại khác ấy. Những đứa trẻ yếu ớt hơn là những đứa trẻ hoặc sợ hãi quỵ lụy cầu xin sự cứu giúp, hoặc bị ác tính thúc đẩy do mong muốn kiểm soát thực tại mà bất thành, hoặc bị lạc giữa hư vô không tìm thấy chính mình. Sự mạnh mẽ đến từ trái tim dũng cảm nơi những đứa trẻ ý thức được sự thần thánh của mình. Nó nhận thức được rằng nó cao quý bởi nó là độc nhất, nó nguyên bản bởi nó không thể bị xâm phạm, nó cuộn trào không ngừng vì nhận thức được rằng trong mỗi khoảnh khắc đều tồn tại sinh và diệt, nó không quan tâm tới sự bảo tồn chậm rãi bởi không có gì là đứng yên trong bánh xe của định mệnh. Chỉ có kẻ nào dám chết thì kẻ đó dám sống, đó là những kẻ ý thức được thực tại thứ ba trường tồn vĩnh cửu…

– Có phải ngài đang nhắc đến thực tại năng lượng?

– Đúng vậy! Thực tại ấy chính là các rung động, đó là thực tại của các nguyên lý tự nhiên Đất – Lửa – Khí – Nước. Đừng nhìn các nguyên lý như thể vật lý của chúng. Đất không phải là đất ta nhìn thấy, lửa không phải là lửa ta nhìn thấy, khí không phải khí ta nhìn thấy và nước cũng không phải là nước ta nhìn thấy. Diễn tả điều này thật khó, ngươi hãy nhắm mắt lại và quán tưởng rằng ngươi là một trong 4 nguyên tố, ngươi sẽ hiểu.

Ta nhắm mất lại và quán tưởng mình là lửa. Lửa cháy từ trái tim đang đập hừng hực rồi lan ra khắp cơ thể. Nóng! Thiêu đốt hư không! Ánh sáng vàng rực chỉ là cái biểu hiện bên ngoài. Bên trong của lửa chính là một chân không đang nén chặt. Từ chân không ấy, ta lặng ngắm ánh lửa lan tràn khắp thế giới. Và chỉ cần một ý nghĩ, tất cả đều nguội lạnh biến thành nước tuôn chảy vô tận. Chân không vỡ vụn thành vực xoáy nghiền nát mọi thứ hữu hình. Từ nước, ta thấy điều gì đó đang chuyển đổi, khí bốc lên giữa hư vô và lan tỏa. Ở dạng khí, chân không trở nên không thể xác định, ta ở trong tất cả mà ở ngoài tất cả. Chỉ có đất là khó có thể biến đổi. Dường như mọi thứ nén chặt đều có thể trở thành đất. Bởi thế, đất là nguyên lý bảo tồn duy nhất.

Richard dường như hiểu thứ ta đang khúc mắc, ông ta chỉ tay xuống đất đánh thức những gốc nho bằng vàng mọc lên trên bờ tường:

– Ngươi nghĩ quá nông cạn về đất. Đất là sự dung chứa, không có đất ba nguyên tố kia không thể tồn tại hữu hình. Đất chính là cơ sở của thực tại hữu hình. Đất không rung động, đất chính là chân không. Nhưng điều đó không có nghĩa thực tại hữu hình không có thật, mọi thứ đều có thật ngay cả sự hư ảo.

– Ý ngài nói là một giấc mơ hay một lời nói dối đều có thể là thật!

– Đúng thế, – Richard tỏ ra bí hiểm – Lời nói dối cũng là một thông tin, giấc mơ cũng là một tập hợp thông tin. Ở thực tại linh hồn hay còn gọi là thực tại thông tin, không thông tin nào là không có thật, nó là một khả năng trong hàng vạn khả năng trùng khít lên nhau. Lời nói dối có thể không diễn ra ở thực tại hữu hình nhưng cũng đã diễn ra ở thực tại linh hồn rồi. Và nếu lời nói dối nào đó đủ mạnh thì người ta có thể tin nó là sự thật.

Ta gật gù bán tín bán nghi:

– Giờ ta đã hiểu tại sao người ta bảo một lời nói dối lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ trở thành sự thật. Rõ ràng là làm gì có sự thật đơn lẻ ở thế giới hữu hình đâu, đúng không!

Richard nhìn thẳng vào mắt ta như đánh thức các thực tại khác trong ta:

– Ngươi hãy cảnh giác! Thế giới hữu hình ngươi đang sống có nhiều kẻ đang muốn kiểm soát con người, biến con người thành bầy xác sống vô hồn. Ngươi hãy nhìn sâu hơn, đằng sau chúng là các thế lực khác trong thực tại linh hồn. Các thế lực này phong tỏa thông tin nhân danh bảo vệ thế giới để con người quên mất các khả năng của mình. Chúng là kẻ đã gọi ta như một tên quỷ dữ và chúng sẽ tiếp tục làm thế với ngươi. Hãy cảnh giác với những con hổ mang chúa như Saladin, chúng đang thống trị thế giới của ngươi đấy.

– Vậy ta phải làm sao đây hỡi Richard vĩ đại?

– Sức mạnh của ngươi chính là sự cao quý thần thánh, ngươi hãy mang tới niềm vui, sự khoái lạc và vẻ đẹp. Hãy giúp loài người có một trái tim mạnh mẽ, hãy để đứa trẻ bên trong mỗi người với tay vào vũ trụ để thoát khỏi bốn bức tường với đám thấp hèn ăn bám. Đó là sứ mệnh của những kẻ như ngươi, bằng nghệ thuật của sự thiêng liêng hãy đánh thức giống loài thần thánh và tiếp thêm cho họ sức mạnh bằng rung cảm thanh khiết trong ngươi. Ta đã thất bại trong việc ấy! Nhà thờ hủy hoại các tác phẩm nghệ thuật của ta, vậy thì ta sẽ hủy hoại tất cả những bức tường được dựng nên, bóp chết tất cả những con rắn độc và thiêu đốt đám ăn bám trên ngọn lửa chiến tranh.

Mặt trời lúc này đã xuống sau rặng núi. Đây là thời kỳ hoàng hôn của các vị thần, khi các vị thần bị đẩy lùi vào bóng tối. Richard dõi ánh mắt xa xăm:

– Đừng sợ hãi bóng tối. Là các linh hồn kiến tạo, ngươi sẽ khiến màn đêm đẹp đẽ và lung linh hơn. Chỉ kẻ ngu xuẩn mới sợ bóng tối. Chúng sợ bước ra khỏi thực tại hữu hình để đối mặt với sự vô cùng. Kệ chúng! Bóng tối chính là bản chất của vũ trụ, chính là chân không. Từ chính chân không đó vạn vật nảy sinh. Hãy nhớ, sự kiến tạo chỉ phát sinh từ bóng tối. Chính trị trong kỷ nguyên mới đang đến gần là chính trị của sự kiến tạo từ hư không, bởi thế, không có cách nào khác, chính trị phải mang tầm cỡ vũ trụ và các chính trị gia phải có chẩm chất của thần thánh.

Những dây leo bằng vàng lan khắp mặt đất kiến tạo thành các dải lấp lánh sáng trong bóng đêm mờ mịt. Đêm nay không trăng, không sao, nhưng dây nho bằng vàng đã bao bọc cả thế giới trong men say nồng của rượu nho. Richard lại cưỡi lên dây nho vàng và bay đến một nơi không thể nào đoán trước.

Hà Thủy Nguyên